Tác giả: admin

  • ‘Đám cưới không tặng ô, mừng thọ không tặng thuốc lá, đám tang không đưa tiền phúng sau’, ai cũng phải biết đến phép lịch sự này!

    ‘Đám cưới không tặng ô, mừng thọ không tặng thuốc lá, đám tang không đưa tiền phúng sau’, ai cũng phải biết đến phép lịch sự này!

    Việc tặng quà trong cuộc sống rất quan trọng. Nếu tặng quà không đúng cách sẽ khiến người khác không hài lòng, thậm chí cảm thấy bị xúc phạm. Vì vậy, khi tặng quà không được tặng ngẫu nhiên, nếu không biết thì nên hỏi những người có kinh nghiệm.

    Thời xưa, ở các vùng nông thôn Trung Quốc có câu nói về tầm quan trọng của việc tặng quà, gần như bao hàm hết những điều cấm kỵ trong việc tặng quà. Câu nói này là: “Đám cưới không tặng ô, mừng thọ không tặng thuốc lá, đám tang không đưa tiền phúng sau”. Vậy ý nghĩa của câu nói này là gì, hãy cùng xem nhé!

    Đám cưới không tặng ô

    Như chúng ta đã biết, ngày cưới là một trong những ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của hầu hết mọi người và chắc chắn họ sẽ mong muốn nhận được lời chúc phúc từ người khác. Vì vậy, người ta thường chúc họ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và bên nhau lâu dài. Khi tặng quà cho cô dâu chú rể cũng sẽ tặng thứ gì đó mang ý nghĩa tốt đẹp. Vậy tại sao lại không thể tặng ô?

    Ô là món quà kiêng kị trong đám cưới (Ảnh minh họa)

    Ô vốn là vật dụng cần thiết hàng ngày dùng để che nắng, che mưa. Nhưng tại sao chúng ta không thể tặng ô trong đám cưới? Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, vì trong tiếng Hán, “ô” và “tán” là từ đồng âm, còn “tán” mang nghĩa là chia ly, không may mắn. Vì vậy, nếu bạn thực sự không biết nên tặng gì thì tốt nhất bạn nên tặng tiền.

    Mừng thọ không tặng thuốc lá

    Khi người Trung Quốc tặng quà, thuốc lá và rượu là những thứ phổ biến nhất. Chín phần mười đàn ông thích hút thuốc nên trong nhiều trường hợp, việc đưa thuốc lá hiếm khi là sai lầm. Tuy nhiên, có một trường hợp tặng thuốc lá là không phù hợp, đó là khi chúc thọ các ông bà lớn tuổi.

    (Ảnh minh họa)

    Bởi vì trong tiếng Hán, “yếu hầu” và “thuốc lá” là từ đồng âm, từ “yết hầu” chỉ “khói” và “yết hầu” là từ đồng âm. Không thể chúc người lớn tuổi nuốt hơi thở của họ càng sớm càng tốt. Vào ngày mừng thọ, việc gửi thuốc lá cho người lớn tuổi rất xui xẻo, ý muốn ám chỉ họ nhanh chóng ra đi.

    Đám tang không đưa tiền phúng sau

    Không có cách nào bù đắp được sự mất mát khi có người ra đi. Điều này có nghĩa là nếu bạn bỏ lỡ đám tang của ai đó, bạn không thể đến tỏ lòng thành kính sau khi đám tang kết thúc.

    Trong tình huống bình thường, chẳng hạn đám cưới, mừng thọ, chúng ta có thể bổ sung tiền biếu sau cũng được, chủ nhà cũng sẽ không để ý những chuyện đó.

    (Ảnh minh họa)

    Nhưng tang sự thì không thể như vậy, bởi vì người xưa cho rằng làm như vậy, thứ nhất là trái quy củ, mất lễ tiết, làm người nhà không vui. Thứ hai, tang sự đối với chủ nhà là một chuyện vô cùng đau buồn, nếu chúng ta sau đó mới bổ sung tiền phúng thì sẽ làm gợi lại vết thương trong lòng họ lần nữa.

  • Con trai lương 20 triệu,. 3 năm nay tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu. Nhưng mấy tháng nay không thấy con gửi gì, mẹ vội lên phòng trọ của con kiểm tra thì ch//ết đứng..

    Con trai lương 20 triệu,. 3 năm nay tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu. Nhưng mấy tháng nay không thấy con gửi gì, mẹ vội lên phòng trọ của con kiểm tra thì ch//ết đứng..

    Con trai lương 40 triệu, 3 năm nay tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu. Nhưng mấy tháng nay không thấy con gửi gì, quá sốt ruột mẹ vội lên phòng trọ của con kiểm tra thì ch//ết đứng…

    Con trai tôi, Hùng, ra trường được 3 năm nay. Ngày con báo tin trúng tuyển ‘àm nhân viên cho công ty nước ngoài, lương 40 triệu đồng, tôi mừng chảy nước mắt.

    Suốt 3 năm qua, tháng nào con cũng gửi về nhà 15 triệu, bảo tôi giữ để lo cho bố mẹ già và em gái đi học. Tôi vừa tự hào vừa thương con, lòng nhẹ nhõm khi thấy con dù còn trẻ vẫn biết nghĩ cho gia đình.

    Nhưng mấy tháng nay, tiền không thấy về. Tôi gọi điện, nhắn tin mà Hùng không trả lời. Lòng tôi bắt đầu nặng trĩu, cảm giác lo lắng dần chuyển thành bất an. Hùng là con trai duy nhất, lỡ có mệnh hệ gì…

    Ngày hôm đó, tôi quyết định lên phòng trọ của con ở trung tâm thành phố, dù tim đập liên hồi, chân run bần bật. Khi tới nơi, đứng trước cửa phòng trọ, tôi gõ cửa nhiều lần, tiếng nhạc nhỏ trong phòng vẫn phát ra. Tôi gọi tên con, nhưng không ai trả lời.

    Không chần chừ, tôi dùng chìa khóa dự phòng mở cửa…

    Cảnh tượng trước mắt khiến tôi ch;;ế;;t lặng….

    Căn phòng tối tăm, đồ đạc lộn xộn khắp nơi. Trên giường, Hùng nằm im bất động, khuôn mặt trắng bệch, tay run rẩy nắm chặt vài tờ giấy. Những biên lai vay mượn tiền rải khắp sàn nhà, điện thoại tắt nguồn, ví rỗng.

    Tôi hốt hoảng: “Hùng! Con! Con có nghe mẹ không?”
    Nhưng không một tiếng đáp lại.

    Tôi chạy lại lay con, đầu óc quay cuồng, nước mắt chảy xuống. Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngừng đập, tưởng chừng mất con mãi mãi. Nhưng rồi, Hùng thều thào:
    “Mẹ… mẹ đừng khóc… Con… con ổn mà… chỉ là…”

    Cậu yếu ớt ngồi dậy, giọng run run: “Mấy tháng nay, con mệt lắm, áp lực quá… Tiền gửi về mẹ, con đã phải vay nặng lãi… Con muốn trả nợ cho mẹ, nhưng giờ không xoay xở được nữa… Con sợ mẹ biết, con không muốn mẹ lo.”

    Tôi ôm con, vừa khóc vừa tự trách mình: bao nhiêu năm, tôi không biết con đã phải chịu đựng một mình, âm thầm hy sinh từng đồng lương để lo cho mẹ và em gái.

    Cậu kể từng chuyện một: những lần phải vay nóng, những cãi vã với chủ nợ, những đêm thức trắng lo không có tiền trả, đến mức gần như kiệt sức. Mỗi tháng, con vẫn cố gắng gửi về mẹ 15 triệu, nhưng mấy tháng nay cạn kiệt, không còn gì để gửi.

    Tôi vừa đau xót vừa giận bản thân, vì chính tôi là lý do Hùng phải chịu đựng đến vậy. Trong căn phòng nhỏ tối tăm, hai mẹ con ngồi ôm nhau, giữa núi giấy tờ vay mượn, nước mắt lẫn nỗi sợ hãi. Tôi biết từ giờ, không gì quan trọng hơn là chăm sóc Hùng, để con không phải gánh nặng một mình nữa.

    Nhưng trong sâu thẳm, tôi hiểu rằng: sự hy sinh thầm lặng của con, nếu không được nhìn thấy kịp thời, có thể sẽ để lại hậu quả mà không ai lường trước được.

  • Đi họp lớp, người bạn giàu nhất phát cho mỗi người 1 phong

    Đi họp lớp, người bạn giàu nhất phát cho mỗi người 1 phong

    Khi tiệc gần tàn, mọi người vẫn chưa ngớt khoe về xe mới, chuyến du lịch châu Âu, dự án kinh doanh… thì Lương đứng dậy, mọi ánh mắt đều hướng về anh.

    “Hai mươi năm rồi, có những điều ta quên đi… nhưng có những điều nên được nhớ lại. Hôm nay, coi như món quà nhỏ để mọi người mang về,”


    Anh trao từng phong bì trắng cho mọi người, rồi dặn: “Về nhà rồi hãy mở nhé.”

    Cả phòng chợt lặng đi. Một bữa tiệc giàu sang, khoe mẽ bỗng lắng xuống trước cử chỉ giản dị nhưng ẩn chứa nhiều ý nghĩa.

    Bên trong chiếc phong bì

    Về đến nhà, tôi mới mở phong bì. Không phải tiền, không phải thẻ quà tặng. Thay vào đó là một tờ giấy nhỏ kèm bức ảnh cả lớp chụp năm cuối cấp 3 tại

    trường THPT Trần Phú, Hà Nội. Dưới bức ảnh là dòng chữ nắn nót của Lương:

    “Nếu có thể quay lại, tôi vẫn muốn được ngồi cùng các bạn thêm một lần nữa, trong căn phòng cũ, với những ước mơ chưa kịp phai. Hãy giữ lại điều tốt đẹp nhất của thanh xuân.”

    Phía sau tờ giấy, là dòng chữ khiến tôi nghẹn lời:

    “Tôi đã chuẩn bị một quỹ học bổng mang tên lớp 12A1 – Trường THPT Trần Phú. Mỗi năm sẽ giúp 3 sinh viên nghèo ở trường cũ. Mỗi người bạn hôm nay, chính là đồng sáng lập.”

    Tôi đọc đi đọc lại, mắt cay cay. Không phải vì giá trị vật chất, mà vì tấm lòng sâu sắc của Lương – cậu bạn năm xưa.

    Hóa ra, thứ khiến người ta “giàu” không phải số tiền trong tài khoản, mà là cách họ dùng nó để gieo lại điều tử tế. Lương có thể dễ dàng tặng tiền mặt dày cộp, nhưng anh chọn cách khác: để mỗi người, khi mở phong bì, đều chạm đến ký ức đẹp nhất của mình và cùng nhau bắt đầu một việc ý nghĩa.

    Nhóm chat lớp sau đó nhộn nhịp lạ thường. Người viết: “Mình đã khóc”, người khác: “Lâu lắm mới cảm nhận được sự ấm áp đến vậy.” Một số còn đề nghị cùng góp thêm vào quỹ học bổng, biến sáng kiến của Lương thành hành động chung của cả lớp.

    Tối hôm đó, tôi ép bức ảnh vào khung, ánh đèn chiếu lên gương mặt từng người bạn. Tôi tin, tất cả những ai từng mở phong bì ấy sẽ mãi không quên cảm giác trong đêm hôm đó. Một món quà không đắt tiền, nhưng ấm lòng suốt đời.

  • Chào tất cả mọi người!

    Cảm ơn vì đã sử dụng WordPress. Đây là bài viết đầu tiên của bạn. Sửa hoặc xóa nó, và bắt đầu bài viết của bạn nhé!