Danh mục: Chưa phân loại

  • ”Trước cửa nhà có tam xung thì mất người, mất cả tiền bạc”, vậy tam xung ở đây là gì?

    ”Trước cửa nhà có tam xung thì mất người, mất cả tiền bạc”, vậy tam xung ở đây là gì?

    Tam có nghĩa là ba, tam xung có nghĩa là 3 điều xung khắc. Ý nghĩa của cây nói này là: Nếu trước cửa nhà có ba điểm xung khắc thì mất người và của. Ba điểm xung đó là ba loại địa hình: đường cụt, đường thẳng và vách đá.

    Ông bà có câu: ”Trước cửa nhà có tam xung thì mất người, mất cả tiền bạc”, vậy tam xung ở đây là gì?

    1. Con đường cụt

    Con đường cụt đại diện cho sự kết thúc và ở đây là ám chỉ sự kêt thúc của sự nghiệp và tương lai. Trước cửa đối mặt với con đường cụt có thể khiến cho những thành viên trong gia đình gặp khó khăn trong sự nghiệp, tương lai đáng lo ngại, thậm chí là không có tương lai.

    2. Đường lao thẳng vào cửa nhà

    Trước nhà nếu như có một con đường lao thẳng tắp một mũi tên bắn thẳng vào nhà. Địa hình này được gọi là ”lộ xung sát”, tức là con đường chết trong bố cục nhà cổ đại và ảnh hưởng lớn đến người sinh sống ở trong nhà.

    Một tình huống thực tế như này, đó là khi cửa nhà bạn mở ra thì tạo thành trục đường chữ T, nơi các phương tiện giao thông qua lại cực kỳ nhiều thì lúc này việc ô nhiễm tiếng ồn là không thể tránh khỏi. Tiếng ồn sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt và nghỉ ngơi của cả gia đình. Sống trong môi trường ồn ào lâu ngày thì sẽ dẫn đến sự căng thẳng tinh thần, tăng huyết áp và các vấn đề về sức khỏe, như giảm thính lực, mất cân bằng thể trạng vì ảnh hưởng giấc ngủ.

    Trước cửa có con đường lao thẳng vào nhà còn gặp tình huống nếu chẳng may các phương tiện giao thông gặp tai nạn, thì chúng có thể lao thẳng vào nhà của bạn.

    Các bậc thầy phong thủy cho rằng nếu có con đường thẳng vào cửa nhà sẽ hình thành một luồng khí thông thẳng vào trong nhà. Luồng khí nào cực kỳ mạnh, cực kỳ nhanh. Như vậy, gia đạo và sự nghiệp của gia đình hay bị chặn ngang nên các thành viên trong nhà sẽ gặp nhiều thăng trầm.

    Cửa chính là nơi hút gió quan trọng nhất của toàn bộ ngôi nhà và là nơi thu tài lộc, nếu đường đi thẳng vào nhà thì luồng khí hỗn loạn cũng theo đó đi vào. Người xưa nói luồng khí này sẽ cuốn trôi đi của cải ở trong nhà.

    3. Vách núi

    Vách núi là địa hình cực kỳ nguy hiểm, bất ổn. Thường thì người ta không bao giờ dựng nhà ở nơi này. Việc bạn sinh sống ở vùng núi và dựng nhà quay sát mặt vào vùng núi dễ dẫn đến những rủi ro lớn.

    Mặc dù cách bố trí nhà cửa người xưa ẩn chứa nhiều huyền bí. Nhưng những câu nói này vẫn có ích cho chúng ta thời nay.

    Muốn tránh khỏi tam xung thì bạn cần duy trì môi trường gia đình hài hòa và dễ chịu để có được sức khỏe tốt nhất, tinh thần và may mắn của các thành viên trong gia đình. Thế nên khi chọn nơi sinh sống hãy tránh nơi trực tiếp với những địa hình đã nói trên để đảm bảo gia đình thịnh vượng

  • Bé gái được mẹ đặt tên rất vô tình, muốn đổi nhưng không được

    Bé gái được mẹ đặt tên rất vô tình, muốn đổi nhưng không được

    Người phụ nữ hận chồng, hận đời và hận cả cuộc hôn nhân nên đã bồng bột quyết định đặt cho con gái cái tên Nguyễn Ngọc Hận.

    Nhiều người Việt đặt tên cho con rất “vô tình”, điển hình như trường hợp của bé gái tên Nguyễn Ngọc Hận (Châu Thành A, Hậu Giang) dưới đây!

    Mẹ của Ngọc Hận – người phụ nữ miền Tây lam lũ, gầy gò và đen đuốc cho biết xưa chị mang thai con gái thứ 2 – tức bé Hận bị chồng đối xử tệ bạc và phụ tình. Chị bụng mang dạ chửa vẫn phải ra đồng làm lụng, kiếm tiền với hi vọng tiết kiệm đủ đi sinh con.

    Ngờ đâu người phụ nữ ấy phải vượt cạn một mình, không có đủ tiền đi đẻ. Chị hận chồng, hận đời và hận cả cuộc hôn nhân nên đã bồng bột quyết định đặt cho con gái cái tên Nguyễn Ngọc Hận như để trút giận nỗi đau đớn, đắng cay nhất cuộc đời, theo Thanh Niên.

    Bé Nguyễn Ngọc Hận

    Bé Nguyễn Ngọc Hận

    Sở hữu tên chứa đựng đầy sự thù hận của mẹ, bé Ngọc Hận càng lớn càng tự nhận thức rõ ràng chuyện bản thân có cái tên “không bình thường”. Cô bé thường xuyên bị bạn bè trong lớp, trong trường hỏi về nguồn gốc của tên Hận. Và cô bé chẳng thể biết rõ, không biết trả lời các bạn ra sao cho hợp lý.

    Sau này Ngọc Hận từng tò mò về tên của bản thân. Cô bé thắc mắc rằng tại sao mình là con gái lại được mẹ đặt tên Hận. Cô bé thầm nghĩ rằng chắc phải có lý do đặc biệt cũng như nỗi khổ tâm nên mẹ mới quyết định đặt tên con như vậy.

    Và khi thấy Ngọc Hận đủ lớn, người mẹ đã kể tường tận câu chuyện của quá khứ cách đây hàng chục năm. Cô bé nghe xong đã không giận cha mẹ bởi đó chính là người sinh thành, cho cô bé một cuộc đời. Song cô bé luôn tự thấy tên rất xấu xí, chẳng giống ai giữa xã hội hiện đại này.

    Em thấy tên mình kỳ cục quá! Mỗi khi có người thắc mắc, em không biết phải trả lời sao vì quá ngại ngùng. Hơn cả nó gợi tên quá khứ không tốt đẹp của cha mẹ“, Ngọc Hận nói trên Kiến thức.

    Từng có quãng thời gian, thầy cô giáo của Ngọc Hận muốn giúp đỡ cô bé đổi tên. Nhưng vì một số lý do, họ chẳng thế giúp đỡ được học trò.

    Nhắc đến ước mơ, cô bé 11 tuổi bộc bạch rằng bản thân ước được đổi tên từ “Hận” thành “Hân”, chỉ cần mất đi dấu “nặng” sẽ khiến tên trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Đặc biệt cô bé cũng cảm thấy bớt áp lực khi đi ra ngoài, đối diện với người xung quanh.

    Cô giáo của Ngọc Hận cho biết ở trường thầy cô luôn an ủi, động viên cô bé cố gắng học tập để sau này có nghề nghiệp ổn định và một tương lai sáng ngời. Song họ luôn băn khoăn, sợ sau này cô bé đi làm sẽ gặp rắc rối, ảnh hưởng tinh thần… mỗi khi có người tò mò về nguồn gốc của cái tên Ngọc Hận.

  • Đ:à:n ông th:ích QH với phụ nữ béo hay mảnh mai? 3 người trong cuộc chia sẻ thật lòng

    Đ:à:n ông th:ích QH với phụ nữ béo hay mảnh mai? 3 người trong cuộc chia sẻ thật lòng

    Bạn có biết đàn ông thích hẹn hò, yêu đương với phụ nữ béo hay mảnh mai hay không?

     

    Tranh luận về sở thích của đàn ông đối với phụ nữ có thân hình béo hay mảnh mai đã và đang diễn ra sôi nổi. Điều này phụ thuộc vào quan niệm thẩm mỹ và ưa thích cá nhân của từng người. Hãy cùng tìm hiểu ý kiến của ba người đàn ông sau đây!

    Anh An, 25 tuổi: “Tôi thích vẻ đẹp đầy đặn, người phụ nữ béo khỏe càng đẹp và đáng yêu, may mắn là vợ tôi không quá béo.”

    Vóc dáng của vợ tôi được miêu tả là mập, đúng như vậy, mỗi phần cơ thể cô ấy đều có một lượng mỡ và cân nặng phù hợp. Điều này hoàn toàn khớp với gu thẩm mỹ của tôi và sở thích của nhiều người đàn ông khác về phụ nữ.

    Phụ nữ có vóc dáng béo thường chọn quần áo hàng ngày đơn giản, rộng rãi để che giấu khuyết điểm và tôn vinh dáng người. Tôi chỉ thích những phụ nữ có hình dáng tròn trịa và mập mạp, che đi những khuyết điểm và làm cho họ trông đẹp, quyến rũ và thu hút mắt.

    dan-ong-thich-phu-nu-beo-hay-gay

    Anh Bình, 30 tuổi: “Phụ nữ béo là một tướng người phú quý trong truyền thuyết.”

    Bên cạnh đó, tôi thường nghe nói rằng phụ nữ có vóc dáng béo thường thể hiện sự thịnh vượng. Mặc dù không có cơ sở khoa học chứng minh điều này, tôi vẫn tin rằng điều đó mang tính tích cực.

    Khi đưa vợ đi chơi vào ngày thường, tôi cảm thấy tự tin vì điều đó cho thấy tôi có khả năng tài chính đủ để đáp ứng nhu cầu của vợ tôi. Nếu không, cô ấy không thể có vóc dáng béo như vậy.

    Vợ tôi là người rất giỏi nấu ăn và rất kỹ tính về ẩm thực. Từ khi chúng tôi kết hôn, tôi may mắn được thưởng thức những món ngon do cô ấy nấu, dù trước đây tôi chưa từng nghe hay thấy về những món đó. Chính nhờ điều đó, tôi cũng đã béo lên và trông khỏe mạnh hơn. Trước đây, tôi có vẻ gầy gò và hơi suy dinh dưỡng, nhưng từ khi có vợ chăm sóc, sức khỏe của tôi đã được cải thiện đáng kể.

    phu-nu-gay-1-ngoisaovn-w591-h467

    Anh Cường, 35 tuổi: “Tôi kết hôn với vợ đã nhiều năm, vợ tôi thuộc tuýp người mập nên tôi cũng có chút mặc cảm.”

    Tuy nhiên, phụ nữ có vóc dáng mập không dễ bị lạnh và họ cũng không cần nhiều quần áo trong mùa đông. Điều này cho thấy phụ nữ mập có lợi thế hơn so với phụ nữ gầy trong mùa đông. Có thể do lượng mỡ dưới da khá dày, chúng có khả năng giữ ấm cho cơ thể và ngay cả khi tôi trì hoãn ăn uống, vợ tôi vẫn chịu đói tốt hơn.

    Vợ tôi không chỉ có khả năng chống lạnh mạnh mẽ, mà chúng tôi còn thân thiết và gần gũi với nhau. Dù là ngày hay đêm, chúng tôi luôn đi cùng nhau dưới một mái nhà hoặc nắm tay nhau khi khám phá khắp nơi. Vợ tôi như một nguồn nhiệt di động, và sức nóng từ cô ấy dường như liên tục truyền đến tôi, làm cho tôi cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn.

    Tóm lại, phụ nữ có vóc dáng mập cũng có những ưu điểm riêng của họ và không ít đàn ông thích phụ nữ hơi béo một chút.

  • Vượt xa mọi tưởng tượng

    Vượt xa mọi tưởng tượng

    Một người phụ nữ từng chết lâm sàng trong 11 phút cho biết bà sẽ không bao giờ quên trải nghiệm ấy. Charlotte Holmes nói rằng bà đã nhìn thấy cả thiên đường lẫn địa ngục – và những gì bà chứng kiến đã thay đổi cuộc đời bà.

    Charlotte, khi đó 68 tuổi, rơi vào tình trạng nguy kịch trong một buổi khám tim vốn dĩ chỉ là định kỳ. Trong lúc thăm khám với bác sĩ tim mạch, huyết áp của bà bất ngờ tăng vọt lên mức nguy hiểm – 234/134.

    Nhân viên y tế thông báo rằng bà cần phải ở lại bệnh viện để họ kiểm soát và hạ huyết áp. Chia sẻ với chương trình The 700 Club, bà mô tả cách mà trải nghiệm cận tử của mình bắt đầu diễn ra.

    Bà nhớ lại việc các bác sĩ đã cảnh báo bà: “Huyết áp phải hạ xuống. Nếu không bà sẽ bị đột quỵ lần nữa hoặc sẽ lên cơn đau tim.”

    Chồng bà, Danny, ở bên cạnh bà trong khi nhân viên y tế truyền dịch tĩnh mạch nhằm cố gắng hạ huyết áp. Sau đó, ông chứng kiến việc họ đột ngột báo động khẩn cấp và bắt đầu cấp cứu cho bà.

    Ông nói thêm: “Lúc đó tôi tự hỏi không biết mình có thể đưa bà ấy về nhà được hay không.”

    Người phụ nữ kể về những gì đã thấy ở “thế giới bên kia”

    Charlotte giải thích rằng trong khoảng thời gian này, bà thấy mình “ở phía trên thân thể của mình”, quan sát đội ngũ y tế thực hiện ép tim.

    Bà mô tả: “Tôi có thể thấy họ, tất cả các y tá xung quanh, tôi ngửi thấy mùi những bông hoa đẹp nhất mà tôi từng ngửi thấy, rồi tôi nghe thấy âm nhạc. Khi tôi mở mắt ra, tôi biết mình đang ở đâu. Tôi biết mình đang ở thiên đường.”

    Sau này, Charlotte mới biết rằng tim bà đã ngừng đập trong 11 phút. Các bác sĩ nói rằng bà đã “chết lâm sàng”.

    Bà nhớ lại những gì đã xảy ra trong 11 phút đó. Bà nói: “Tôi ở phía trên thân thể mình. Tôi có thể thấy Danny đứng ở góc phòng. Anh ấy đã lùi lại. Tôi có thể thấy họ, tất cả các y tá xung quanh, rồi tôi mở mắt ra.”

    “Tôi nhìn xung quanh vẻ đẹp đó. Tôi có thể thấy cây cối, tôi có thể thấy cỏ, và mọi thứ đều đung đưa theo âm nhạc.” Bà tiếp tục: “Tôi không thể diễn tả cho bạn thiên đường trông như thế nào, bởi vì nó vượt xa cả những gì chúng ta có thể tưởng tượng, gấp hàng triệu lần.”

     - Ảnh 1.

    Ảnh minh hoạ

    Theo Charlotte, các thiên thần đã dẫn dắt bà đi qua cõi thiên đường ấy, nơi không hề tồn tại nỗi sợ hãi. Bà giải thích: “Ở đó không có sợ hãi. Đó giống như niềm vui thuần khiết. Khi các thiên thần dẫn dắt, không có nỗi sợ nào khi bạn đang trở về nhà. Chỉ có niềm vui thuần khiết.”

    Trong hành trình của mình, Charlotte nhận ra những người thân đã qua đời, bao gồm cha mẹ và em gái của bà, cũng như “nhìn thấy các thánh nhân thời xưa”. Bà lưu ý: “Họ trông không hề già, không hề bệnh tật.”

    Bà nói thêm: “Không ai trong số họ đeo kính. Họ trông như đang ở độ tuổi 30… Tôi nhận ra họ, ở đó trong những thân thể mới của họ. Họ trông thật tuyệt vời.”

    Điều mà Charlotte nhìn thấy tiếp theo khiến bà sững sờ. Bà tiết lộ: “Đứng phía sau cha mẹ tôi là một ánh sáng rực rỡ đến mức tôi không thể nhìn thẳng vào.”

    Sau đó, bà thấy một điều mà bà sẽ không bao giờ có thể xóa khỏi ký ức. Bà nói: “Chúa đã đưa tôi xuống địa ngục. Tôi nhìn xuống và ngửi thấy mùi, mùi thối rữa, đó chính là mùi mà tôi cảm nhận được. Và những tiếng la hét.”

    “Sau khi chứng kiến vẻ đẹp của thiên đường, sự tương phản khi nhìn thấy địa ngục gần như không thể chịu đựng nổi.” Bà nói rằng điều này một lời cảnh báo dành cho một số người nhất định về những gì đang chờ đợi họ nếu họ không thay đổi hành vi của mình – “Đây là nơi họ sẽ cư ngụ.”

    Bà nói thêm: “Tôi nghe thấy lời nói: ‘Con vẫn còn thời gian để quay lại và chia sẻ.’” Sau đó, bà mô tả cảm giác mình bị “kéo trở lại thân thể”.

    Bà nói: “Tôi cảm thấy cơn đau ở nơi mà trước đó tôi không hề cảm thấy đau. Tôi cảm thấy nỗi buồn.”

    Đội ngũ y tế đã chạy vội vào phòng ngay trước khi mắt bà khẽ mở ra. Ông bảo bà rằng chính vào khoảnh khắc đó, ông nhận ra mình sẽ có thể đưa bà về nhà.

    Charlotte, đến từ bang Kansas, Mỹ, nằm viện hai tuần sau sự cố xảy ra vào tháng 9 năm 2019 nhưng đã hồi phục hoàn toàn. Kể từ đó, bà liên tục kể lại trải nghiệm của mình.

    Bà chia sẻ: “Mọi người cần hy vọng. Họ muốn biết rằng thực sự có một điều gì đó ở ngoài kia. Họ muốn biết rằng mọi thứ rồi sẽ ổn.”

    Bà nói thêm: “Thiên đàng còn hơn cả những gì bạn có thể tưởng tượng.”

  • Ra khỏi tòa chồng chỉ tay qu::át vợ bế con nh::ỏ: “Rời th::ằng này mẹ con cô 1 nghìn cũng không có mà tiêu, ch::ế:t đ::ói sớm”

    Ra khỏi tòa chồng chỉ tay qu::át vợ bế con nh::ỏ: “Rời th::ằng này mẹ con cô 1 nghìn cũng không có mà tiêu, ch::ế:t đ::ói sớm”

    Cánh cổng sắt nặng nề của tòa án khép lại sau lưng, tạo nên một tiếng “két” chói tai như cứa vào tâm can. Nắng chiều gay gắt đổ xuống mặt đường nhựa, bốc lên cái nóng hầm hập, ngột ngạt như chính cuộc hôn nhân mà Lan vừa đặt bút chấm dứt.

    Trên tay Lan là bé Bống mới hơn một tuổi, đang ngơ ngác nhìn mẹ. Đôi mắt con bé to tròn, ngây thơ, chưa hiểu rằng từ hôm nay, thế giới của nó sẽ khuyết đi một mảnh ghép mang tên “bố”. Lan siết chặt con vào lòng, hít một hơi thật sâu để ngăn nước mắt trào ra. Cô không muốn khóc, ít nhất là không phải trước mặt người đàn ông kia.

    Hùng bước ra ngay sau cô. Bộ vest đắt tiền phẳng phiu, mái tóc vuốt keo bóng lộn, và trên môi là nụ cười nửa miệng đầy vẻ khinh khỉnh. Hắn chỉnh lại chiếc cà vạt, nhìn Lan như nhìn một sinh vật hạ đẳng vừa bị đá ra khỏi vương quốc của hắn:”Đi nhanh cho khuất mắt tôi,” Hùng gằn giọng, tiếng cười nhạt thếch vang lên. “Cô tưởng ký đơn xong là được giải thoát à? Không đâu, địa ngục của cô bây giờ mới bắt đầu.”

    Lan quay lại, ánh mắt bình thản đến lạ lùng: – “Anh Hùng, chúng ta đã xong rồi. Tài sản chia đôi theo phán quyết, quyền nuôi con thuộc về tôi. Anh đừng gây sự nữa.” Hùng cười lớn, tiếng cười vang vọng cả một góc phố khiến mấy người đi đường phải ngoái nhìn. Hắn bước tới gần, dí ngón tay trỏ vào trán Lan, đẩy nhẹ một cái đầy khiêu khích: “Chia đôi? Cô nghĩ mấy đồng bạc lẻ tòa chia cho cô đủ để sống ở cái đất thành phố này sao? Cô nhìn lại mình đi. Một đứa đàn bà quê mùa, không bằng cấp, bao năm nay chỉ biết ru rú xó bếp, ngửa tay xin tiền tôi từng cọc. Giờ đòi tự lập?”

    Hắn cúi xuống, ghé sát mặt Lan, nghiến răng rít lên từng chữ, giọng điệu cay nghiệt đến tận cùng: – “Rời thằng này mẹ con cô 1 nghìn cũng không có mà tiêu, chết đói sớm! Để tôi chống mắt lên xem, không có tiền của thằng Hùng này, cô lấy gì mua sữa cho con hay lại dắt nhau về quê chăn vịt?”

    Lan lùi lại một bước, tránh xa hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá và sự ngạo mạn của hắn. Cô đã nhẫn nhịn suốt 3 năm qua. Cô giấu đi thân phận, chấp nhận làm một người vợ hiền, dâu thảo, chỉ mong đổi lại một mái ấm bình yên. Nhưng đáp lại sự hy sinh của cô là sự khinh miệt của gia đình chồng và sự phản bội trắng trợn của Hùng. Hắn ngoại tình, rồi về nhà ném tiền vào mặt cô như bố thí.

    “Tiền của anh, tôi không cần một xu ngoài phần trách nhiệm nuôi con,” Lan đáp, giọng lạnh lùng. “Nhưng anh nhớ lấy, nhân quả không bỏ sót ai đâu.”. “Nhân quả? Tiền là nhân quả!” Hùng hét lên, mặt đỏ gay. “Tao có tiền, tao là vua. Còn mày, bước ra khỏi cửa nhà tao là con số không tròn trĩnh!”. Đúng lúc Hùng đang hăng máu, vung tay múa chân để sỉ nhục vợ cũ trước đám đông hiếu kỳ đang tụ tập, thì một tiếng động cơ gầm rú vang lên, xé toạc không gian ồn ào.

    Tất cả mọi người, kể cả Hùng, đều sững lại. Một chiếc xe sang trọng màu đen bóng loáng, dài thượt, lướt tới và dừng lại phanh “kít” ngay trước mặt ba người. Đó là một chiếc xe xịn mới nhất, logo hai chữ M lồng vào nhau kiêu hãnh trên nắp capo. Dưới ánh nắng chiều, chiếc xe như một con quái thú uy quyền, toát lên mùi tiền và đẳng cấp mà ngay cả Hùng – một kẻ tự vỗ ngực là doanh nhân thành đạt – cũng chỉ dám mơ ước trong giấc ngủ.

    “Xe của ai mà đỗ ngông nghênh thế này?” Hùng lẩm bẩm, mắt dán chặt vào những đường cong hoàn hảo của chiếc xe trị giá hơn 5 tỷ đồng. Cánh cửa ghế sau bật mở. Một người đàn ông trạc lục tuần bước xuống. Ông mặc bộ vest màu xám tro cắt may thủ công tinh tế, mái tóc hoa râm chải ngược ra sau để lộ vầng trán cao cương nghị. Dù đã có tuổi, nhưng ánh mắt ông sắc lẹm, toát lên uy quyền của một người đã quen ra lệnh cho hàng nghìn người.

    Đó là ông Thành – bố đẻ của Lan. Hùng chết trân. Hắn dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm. Trong ký ức của hắn, bố vợ là một ông già nông dân lam lũ ở quê, lần nào lên thăm cũng xách theo bao tải gạo với mấy con gà. Hắn chưa bao giờ thèm về quê vợ lấy một lần, cũng chưa bao giờ hỏi kỹ về gia thế nhà Lan vì đinh ninh cô xuất thân bần hàn.

    Ông Thành không thèm liếc nhìn Hùng lấy một cái. Ông bước nhanh về phía Lan, ánh mắt từ nghiêm nghị chuyển sang xót xa tột độ khi thấy con gái gầy rộc và cháu ngoại đang mếu máo.

    – “Bố…” Lan nghẹn ngào, bao nhiêu uất ức kìm nén giờ mới vỡ òa.

    Ông Thành vỗ nhẹ lên vai con gái, rồi quay lại ra hiệu cho người tài xế đang đứng khúm núm bên cạnh. Người tài xế vội vàng xách ra hai chiếc vali lớn, đặt phịch xuống vỉa hè, ngay dưới chân Hùng. Ông Thành tiến lại gần, tự tay mở khóa chiếc vali đầu tiên.

    Cạch.

    Nắp vali bật mở. Những cọc tiền polymer mệnh giá 500 nghìn mới cứng xếp chồng lên nhau, chật ních, tỏa ra một thứ hào quang khiến Hùng lóa mắt. Đám đông xung quanh ồ lên kinh ngạc, tiếng xì xào bàn tán nổi lên như ong vỡ tổ. Ông Thành nhìn thẳng vào mặt con rể cũ, giọng nói trầm ổn nhưng vang rền như tiếng chuông đồng:

    – “Anh vừa bảo con gái tôi rời anh ra thì một nghìn cũng không có mà tiêu đúng không? Bố mang cho hai mẹ con 10 tỷ tiền mặt đây, coi như tiền tiêu vặt.”

    Ông đá nhẹ vào chiếc vali còn lại: – “Còn trong kia là sổ đỏ căn biệt thự ở khu ngoại giao đoàn và chìa khóa chiếc xe này. Tôi vốn định để con Lan sống giản dị cho biết quý trọng đồng tiền, ai ngờ lại để nó rơi vào tay một kẻ mắt mù như anh.” Hùng đứng như trời trồng, mặt cắt không còn giọt máu. Hai chân hắn run lẩy bẩy, miệng lắp bắp không thành tiếng: – “Bố… Bố vợ… chuyện này… con không biết…”

    – “Ai là bố anh?” Ông Thành quát lớn, tiếng quát khiến Hùng giật bắn mình. “Tôi là chủ tịch tập đoàn Thành Đạt. Con gái tôi vì yêu anh mà giấu thân phận, chịu khổ chịu sở, nhẫn nhịn cái thói gia trưởng của anh. Tôi tôn trọng quyết định của nó nên im lặng quan sát. Nhưng hôm nay, anh dám đuổi mẹ con nó ra đường, dám chửi cháu tôi chết đói?”

    Ông Thành bước thêm một bước, khí thế áp đảo khiến Hùng phải lùi lại, suýt ngã ngửa ra sau: – “Anh nghĩ cái công ty cỏn con của anh to lắm sao? Chỉ cần tôi phẩy tay một cái, ngày mai anh sẽ biết thế nào là ‘chết đói’ thật sự.”

    Hùng bàng hoàng tột độ. Cái tên “Tập đoàn Thành Đạt” là một thế lực khổng lồ trong ngành bất động sản mà hắn luôn khao khát được hợp tác dù chỉ là nhận thầu phụ. Hóa ra, “ông già nhà quê” mà hắn luôn khinh thường lại là vị chủ tịch bí ẩn đó. Hắn đã tự tay đập vỡ bát cơm vàng của mình, không, là đập vỡ cả một kho báu.

    Hắn vội vàng quỳ sụp xuống, cố nắm lấy tay Lan: – “Lan ơi, anh sai rồi! Em tha lỗi cho anh. Anh nóng giận quá mất khôn. Vợ ơi, mình làm lại đi em. Anh không biết… anh thực sự không biết…” Lan lùi lại, nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại: – “Anh tiếc tôi, hay tiếc số tiền này? Con người anh, mãi mãi chỉ có tiền thôi. Nhưng tiếc quá, tiền nhà tôi nhiều thật, nhưng không dành cho loại người bội bạc.”

    Nói rồi, Lan bế con quay lưng bước về phía chiếc xe sang trọng. Người tài xế kính cẩn mở cửa, che dù cho hai mẹ con. Ông Thành nhìn Hùng đang quỳ rạp dưới đất, nhếch mép cười nhạt: – “10 tỷ này, tôi mang đến để anh thấy anh đã đánh mất cái gì. Còn bây giờ…” Ông ra hiệu cho tài xế đóng nắp vali lại, xách lên xe. “Tiền của tôi, cháu tôi hưởng. Còn anh, giữ lấy mấy đồng bạc lẻ của anh mà sống cho qua ngày.”

    Cánh cửa xe đóng sầm lại, ngăn cách hai thế giới. Chiếc xe 5 tỷ từ từ lăn bánh, để lại Hùng trơ trọi giữa vỉa hè nắng cháy, xung quanh là những ánh mắt chế giễu của người đời.

    Hùng gục xuống, hai tay ôm đầu, tiếng gào thét uất nghẹn tắc nghẹn trong cổ họng. Hắn không chỉ mất vợ, mất con, mà còn vừa tự tay đóng sầm cánh cửa dẫn đến một tương lai huy hoàng mà hắn cả đời tìm kiếm. Câu nói “chết đói sớm” mà hắn vừa thốt ra, giờ đây như một lời nguyền vận vào chính cuộc đời tăm tối phía trước của hắn. Xe đã đi xa, chỉ còn lại bụi đường và sự hối hận muộn màng.

  • 8 tháng b//ỏ mặc vợ d::ại con th::ơ, mẹ nằ:;m li::ệ:t ở nhà ngày về chồng ch::ế::t đứng trước cảnh tượng giữa sân

    8 tháng b//ỏ mặc vợ d::ại con th::ơ, mẹ nằ:;m li::ệ:t ở nhà ngày về chồng ch::ế::t đứng trước cảnh tượng giữa sân

    8 Tháng B::ỏ Mặc Vợ D::ại Con Thơ, mẹ liệt giường ở nhà Ngày Về Chồng “Ch;:ết Đứng” Giữa Sân

    Tuấn ném mạnh cái túi du lịch lên giường, tiếng dây kéo va vào thành gỗ khô khốc. Trong căn phòng nồng nặc mùi sữa chua loét, mùi dầu gió và cả cái mùi khai khai của tã lót chưa kịp giặt, tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt như xé vải.

    Hạnh – vợ Tuấn – tóc tai rũ rượi, bộ quần áo sau sinh rộng thùng thình, cũ mèm, tay vừa bế con vừa níu lấy vạt áo chồng: — “Anh đi thật sao? Con mới được một tháng, mẹ thì nằm liệt giường chưa ai lo. Anh đi rồi em xoay xở thế nào?”

    Tuấn hất tay vợ ra, ánh mắt hằn lên sự chán ghét tột độ. Anh nhìn vợ như nhìn một gánh nợ đời: — “Không đi thì lấy gì mà tọng vào mồm? Cô nhìn lại cô xem, đẻ xong thì sồ sề, xấu xí, lại còn suốt ngày chỉ biết ngửa tay xin tiền. Tôi chán cái cảnh này tận cổ rồi! Ở nhà mà lo hầu hạ mẹ tôi cho tốt. Đừng có gọi điện làm phiền, bao giờ có tiền tôi gửi, không thì tự mà kiếm cách mà sống.”

    Nói rồi, Tuấn bước thẳng ra cửa, không thèm ngoái lại nhìn đứa con đỏ hỏn đang gào khóc trên tay mẹ. Anh ta cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được tảng đá ngàn cân. Với Tuấn, ngôi nhà này giờ đây chỉ là một cái lồng tù túng với hai “cục nợ”: một bà già liệt nửa người và một bà vợ ăn bám vô dụng.

    Tuấn lên thành phố, lao vào những cuộc vui. Mang tiếng đi làm ăn xa nhưng thực chất là anh trốn chạy trách nhiệm. Anh làm quản lý cho một quán karaoke, tiền kiếm được cũng khá, nhưng nướng hết vào nhậu nhẹt và những cô em “tay vịn” nóng bỏng, thơm phức mùi nước hoa – khác hẳn mùi sữa gây gây của Hạnh.

    Thỉnh thoảng, Hạnh gọi điện. Lần đầu Tuấn nghe máy, quát tháo ầm ĩ khi cô hỏi tiền mua bỉm. Những lần sau, anh chặn số. “Mặc kệ nó,” Tuấn nghĩ, “Đói thì đầu gối phải bò. Không có tôi, để xem cô sống được mấy ngày.”

    Suốt 8 tháng trời, Tuấn chỉ gửi về đúng hai lần, mỗi lần 2 triệu, coi như bố thí. Anh đinh ninh rằng ở quê, Hạnh chắc đang vật lộn trong nghèo đói, nhà cửa chắc chắn đã bẩn thỉu, mẹ anh chắc lở loét vì không ai chăm sóc tử tế. Anh hả hê với suy nghĩ: “Cho cô biết thế nào là giá trị của thằng chồng này.”

    Đến tháng thứ 8, quán karaoke bị đóng cửa do vi phạm quy định. Tuấn mất việc, tiền túi cũng cạn. Không còn chỗ bám víu, anh đành xách túi mò về quê, trong đầu vẽ ra viễn cảnh sẽ “ra uy” với vợ, bắt cô phải phục dịch mình như ông hoàng để chuộc lỗi vì đã “vô dụng”.

    Chiếc xe khách thả Tuấn xuống đầu làng vào một buổi chiều muộn. Vừa đi bộ về đến ngõ, Tuấn đã thấy lạ. Con đường đất lầy lội trước cửa nhà anh ngày xưa giờ đã được đổ bê tông phẳng lì. “Chắc nhà nước làm đường nông thôn mới,” Tuấn nhún vai.

    Nhưng khi đứng trước cổng nhà mình, Tuấn sững sờ. Cánh cổng sắt gỉ sét ngày nào đã biến mất, thay vào đó là cổng mới tinh, tường bao được sơn trắng toát, bên trên còn trồng hoa giấy rực rỡ. Tuấn dụi mắt. Có khi nào anh đi nhầm nhà? Nhưng không, cây xoài cổ thụ góc vườn vẫn còn đó.

    Anh rụt rè đẩy cổng bước vào. Sân gạch rêu phong ngày trước giờ được lát đá sạch bong. Và điều khiến anh kinh hãi nhất là những gì đang diễn ra bên trong sân. Khoảng chục người đang tất bật đóng hàng. Tiếng băng dính xèn xẹt, tiếng chốt đơn, tiếng cười nói rôm rả vang lên không ngớt. Những thùng hàng carton xếp chồng cao ngất ngưởng, dán nhãn mác chuyên nghiệp.

    — “Nhanh tay lên các chị ơi, chuyến xe tải sắp đến bốc hàng rồi!” – Một giọng nói lảnh lót, uy quyền vang lên.

    Tuấn giật mình. Giọng nói này… quen quá. Từ trong nhà bước ra, một người phụ nữ khiến Tuấn đánh rơi cả túi hành lý xuống đất. Là Hạnh. Nhưng không phải Hạnh lôi thôi, béo ú, mặt đầy mụn của 8 tháng trước.

    Trước mặt Tuấn là một người phụ nữ có vóc dáng thon gọn, làn da trắng mịn màng, mái tóc được uốn sóng bồng bềnh, mặc chiếc váy công sở ôm sát tôn lên những đường cong quyến rũ. Cô đang cầm chiếc máy tính bảng, chỉ đạo nhân viên một cách thành thạo. Khí chất toát ra từ cô không phải là sự cam chịu, mà là sự tự tin của một bà chủ.

    Càng kinh hãi hơn, Tuấn nhìn thấy mẹ mình. Bà không nằm bẹp dí trong căn buồng tối tăm khai khắm như anh tưởng tượng. Mẹ anh đang ngồi trên chiếc xe lăn điện hiện đại ngoài hiên, da dẻ hồng hào, sạch sẽ, đang cười móm mém xem tivi màn hình lớn treo tường. Bên cạnh bà là một cô giúp việc đang bón cam cho bà ăn.

    Cảnh tượng ấy như một cú tát trời giáng vào mặt Tuấn. Anh đứng chôn chân, miệng há hốc, không thốt nên lời. Mọi thứ quá sung túc, quá hạnh phúc… và hoàn toàn vắng bóng anh.

    Lúc này, Hạnh mới ngước mắt lên. Ánh mắt cô chạm phải Tuấn. Không có sự mừng rỡ, không có sự oán trách, chỉ có một sự lạnh lùng đến thấu xương. Cô ra hiệu cho nhân viên tiếp tục làm việc, rồi chậm rãi bước tới chỗ Tuấn, khoanh tay trước ngực: — “Anh về đấy à? Về lấy đồ hay về làm gì?”

    Tuấn lắp bắp, cố lấy lại chút sĩ diện của người chồng: — “Cô… cô làm cái trò gì ở nhà tôi thế này? Tiền ở đâu ra? Hay cô làm chuyện gì bậy bạ?”

    Hạnh bật cười, tiếng cười chua chát nhưng đầy kiêu hãnh: — “Bậy bạ? Anh nghĩ ai cũng bẩn thỉu như tư tưởng của anh sao? Ngày anh đi, để lại cho tôi 500 nghìn và hai mạng người cần nuôi sống. Tôi khóc cạn nước mắt rồi nhận ra: khóc không ra tiền. Tôi bắt đầu bán lại công thức làm mắm tép chưng thịt gia truyền của bà ngoại. Trời thương, người ta ăn ngon, người ta đồn nhau. Tôi livestream, tôi bán hàng online. Từ vài đơn, giờ mỗi ngày tôi xuất đi cả nghìn hộp.”

    Cô bước lại gần Tuấn hơn, nhìn thẳng vào mắt anh: — “Anh nhìn mẹ đi. Nhờ tiền tôi kiếm được, tôi thuê bác sĩ vật lý trị liệu về tận nhà, thuê người chăm sóc mẹ 24/24. Mẹ khỏe lại rồi, chân tay cử động được rồi. Còn anh? 8 tháng qua anh ở đâu?”

    Tuấn cứng họng. Sự thật phơi bày khiến anh xấu hổ ê chề. Anh nhìn quanh, thấy những người làm công đang nhìn mình với ánh mắt tò mò pha lẫn khinh bỉ. Mẹ Tuấn lúc này mới xoay xe lăn lại, giọng bà run run nhưng đanh thép: — “Thằng Tuấn đấy à? Mày đi luôn đi. Ngày mày đi, mày bảo vợ mày là đồ ăn bám. Giờ cái nhà này, từ viên gạch đến bát cơm mày ăn, đều là của nó làm ra. Tao chỉ nhận con Hạnh là con, còn loại con bất hiếu, bỏ mặc mẹ già vợ dại như mày, tao không có!”

    Tuấn quỳ sụp xuống. Anh đã tưởng mình là trụ cột, là người ban phát sự sống cho cái nhà này. Nhưng hóa ra, anh chỉ là một khối u ác tính mà khi cắt bỏ đi, cơ thể ấy mới thực sự hồi sinh rực rỡ.

    Hạnh ném cái túi hành lý của Tuấn ra ngoài cổng, lạnh lùng nói: — “Đơn ly hôn em đã ký và gửi lên tòa, chắc anh chưa nhận được vì anh trốn chui trốn lủi. Giờ thì mời anh ra khỏi nhà em. Ở đây không có chỗ cho người thừa. À tiện trả luôn anh 4 triệu bạc 2 lần anh gửi về. 3 mẹ con tôi cần gì những đồng tiền bố thí của anh”.

    Cánh cổng đồng đóng sầm lại trước mặt Tuấn. Anh đứng trơ trọi giữa đường, nhìn vào cơ ngơi bề thế bên trong, nghe tiếng cười nói vui vẻ của vợ con và mẹ già. 8 tháng. Chỉ 8 tháng để anh đánh mất tất cả. Và thứ anh nhận lại không phải là sự phục tùng, mà là sự khinh bỉ tột cùng dành cho kẻ đã không biết trân trọng gia đình.

    Tuấn ôm mặt, nước mắt ân hận chảy ra nhưng đã quá muộn. Bài học này, anh phải trả giá bằng cả cuộc đời còn lại.

  • Lấy chồng già trả nợ, cô gái trẻ chết sững thấy người bước ra từ nhà tắm đêm tân hôn

    Lấy chồng già trả nợ, cô gái trẻ chết sững thấy người bước ra từ nhà tắm đêm tân hôn

    “Lấy chồng g;ià để trả n;ợ cho bố, đêm tân hôn, ch;oáng v;áng thấy người bước ra từ nhà tắm, ông là ai …..Trời mưa lất phất. Cánh cổng sắt nhà họ Trần khép hờ, nhưng bên trong, đèn sáng trưng như một buổi tiệc cưới thầm lặng. Không rộn ràng tiếng pháo, không bóng dáng bạn bè thân thiết, cũng chẳng có họ hàng thân thích bên cạnh. Chỉ có tiếng mưa rơi đều đều, và… ánh mắt vô hồn của cô dâu.
    Linh 22 tuổi mặc chiếc váy cưới trắng tinh, lặng lẽ ngồi trên giường, hai tay nắm chặt tà váy. Cô đẹp không phải vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa mà là nét trong trẻo, dịu dàng của một thiếu nữ miền quê. Nhưng hôm nay, gương mặt ấy tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, và đôi môi run rẩy. Người ta bảo cô may mắn khi cưới được ông Trần một đại gia bất động sản ngoài năm mươi, giàu nứt đố đổ vách. Nhưng chỉ cô mới biết, cái giá của cuộc hôn nhân này là gì.
    Một tuần trước, cha cô ông Hữu lâm nợ nần chồng chất vì đầu tư thua l/ỗ. Chủ nợ đe dọa s/i/ế/t nhà, đánh người. Linh đã c/ầu x/in khắp nơi, nhưng không ai giúp. Chính lúc ấy, ông Trần xuất hiện như một ân nhân: “Nếu cô đồng ý cưới tôi, toàn bộ số n/ợ của cha cô, tôi xóa sạch.”
    Linh không còn lựa chọn. Mẹ đã mất từ sớm. Bố là chỗ dựa duy nhất. Cô cắn răng chấp nhận, ép trái tim mình tan vỡ. Hôn lễ được tổ chức chóng vánh, trong sự lạnh nhạt của họ hàng nhà trai và cái nhìn thương hại của hàng xóm.
    Bên ngoài, tiếng dép lọc cọc vang lên. Linh ngẩng đầu. Ông Trần bước vào, thân hình vạm vỡ nhưng chậm chạp, tóc đã muối tiêu, mặt mũi nhăn nheo. Ánh mắt ông nhìn cô như một món hàng vừa được trao tay, khiến Linh r/ùng m/ình.
    “Em tắm đi. Anh đợi,” ông ta nói khẽ, rồi cười nh/ếch m/ép, bước vào phòng tắm trước.
    Cánh cửa phòng tắm khép lại. Linh th/ở d/ốc. Cô nhìn quanh, muốn bỏ chạy, nhưng chân chẳng nhúc nhích được. Cô đứng dậy, định bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng nước ngừng chảy.
    Cánh cửa phòng tắm mở ra.
    Linh quay đầu lại. Và ngay khoảnh khắc ấy – tim cô như ng/ừng đ/ập.”
    “Và ngay khoảnh khắc ấy – tim cô như ngưng đập.
    Người

  • Ăn cay mỗi ngay có tốt không? bất ngờ của tác dụng của ớt lên tim, huyết áp và tuổi

    Ăn cay mỗi ngay có tốt không? bất ngờ của tác dụng của ớt lên tim, huyết áp và tuổi

    Bữa cơm nhiḕu người Việt ⱪhó trọn vẹn nḗu thiḗu vị cay từ trái ớt. Ít ai biḗt, thói quen ăn cay mỗi ngày ⱪhȏng chỉ ⱪích thích vị giác mà còn ảnh hưởng ᵭḗn tim mạch, huyḗt áp và tuổi thọ – theo cả hướng tích cực ʟẫn tiêu cực.

    Vị cay – “gia vị” giúp ᵭiḕu hòa huyḗt áp

    Trong ớt có chứa hoạt chất capsaicin – thành phần tạo nên cảm giác cay nóng ᵭặc trưng. Chất này ⱪhi ᵭi vào cơ thể có thể giúp các mạch máu giãn nở, từ ᵭó cải thiện ʟưu thȏng máu và ʟàm giảm áp ʟực trong hệ tuần hoàn. Ở mức ᵭộ vừa phải, thói quen ăn cay ᵭược xem ʟà có ʟợi cho việc ⱪiểm soát huyḗt áp, ᵭặc biệt ở phụ nữ trung niên.

    Một sṓ nghiên cứu quṓc tḗ ᵭã ghi nhận rằng phụ nữ ăn cay thường xuyên có tỷ ʟệ mắc tăng huyḗt áp thấp hơn so với nhóm ⱪhȏng ăn. Ở nam giới, việc ăn cay cũng mang ʟại ʟợi ích nhất ᵭịnh nḗu duy trì ở mức vừa phải. Ngược ʟại, nḗu ʟạm dụng quá mức – chẳng hạn ăn cay ᵭậm mỗi bữa – capsaicin có thể ⱪích thích thần ⱪinh giao cảm, ⱪhiḗn nhịp tim và huyḗt áp tạm thời tăng ʟên.

    Điḕu này cho thấy, vị cay chỉ thực sự tṓt ⱪhi ᵭược sử dụng ᵭiḕu ᵭộ, phù hợp với thể trạng từng người. Một chút cay nhẹ giúp tăng tuần hoàn, ⱪích thích tiêu hóa, nhưng quá nhiḕu ʟại gȃy phản tác dụng.

    Bữa cơm Việt thường ⱪhȏng thể thiḗu vị cay nṑng từ trái ớt. Bữa cơm Việt thường ⱪhȏng thể thiḗu vị cay nṑng từ trái ớt.

    Ớt – người bạn của trái tim

    Khȏng chỉ tác ᵭộng ᵭḗn huyḗt áp, capsaicin còn ᵭược chứng minh có ⱪhả năng bảo vệ tim mạch. Khi ᵭi vào cơ thể, chất này giúp tăng ʟượng cholesterol “tṓt” (HDL) và giảm cholesterol “xấu” (LDL) – yḗu tṓ gȃy xơ vữa ᵭộng mạch và ᵭột quỵ. Ngoài ra, vị cay còn ⱪích thích cơ thể sản sinh nhiḕu εnzyme chṓng oxy hóa, ngăn ngừa tổn thương tḗ bào và giảm viêm mạn tính – một trong những nguyên nhȃn sȃu xa của bệnh tim.

    Thực tḗ, ở nhiḕu vùng có thói quen ăn cay như Tȃy Nam Trung Quṓc, Thái Lan hay Mexico, tỷ ʟệ người mắc bệnh tim mạch thấp hơn ᵭáng ⱪể so với các ⱪhu vực ⱪhác. Dù ⱪhȏng thể ⱪhẳng ᵭịnh nguyên nhȃn duy nhất ʟà do ớt, nhưng chḗ ᵭộ ăn giàu gia vị tự nhiên và ít dầu mỡ vẫn ᵭược xem ʟà yḗu tṓ quan trọng giúp giữ trái tim ⱪhỏe mạnh.

    Ăn cay và tuổi thọ – mṓi ʟiên hệ thú vị

    Một ᵭiểm ᵭáng chú ý ⱪhác ʟà mṓi ʟiên hệ giữa vị cay và tuổi thọ. Một phȃn tích trên quy mȏ ʟớn theo dõi hàng trăm nghìn người trưởng thành trong suṓt một thập ⱪỷ ᵭã cho thấy: những ai ăn cay ít nhất 1 – 2 ʟần mỗi tuần có nguy cơ tử vong thấp hơn ᵭáng ⱪể so với nhóm hiḗm ⱪhi ăn.

    Giải thích cho hiện tượng này, các nhà ⱪhoa học cho rằng capsaicin ⱪhȏng chỉ tác ᵭộng ᵭḗn tim mạch mà còn giúp ⱪiểm soát cȃn nặng, tăng cường trao ᵭổi chất và cải thiện hệ vi sinh ᵭường ruột. Nhờ ᵭó, cơ thể dễ dàng duy trì cȃn bằng nội mȏi, giảm nguy cơ béo phì, tiểu ᵭường hay các bệnh viêm mãn tính – những yḗu tṓ rút ngắn tuổi thọ ở người trưởng thành.

    Thêm vào ᵭó, capsaicin còn giúp ⱪích thích sản sinh εndorphin, ʟoại hormone tạo cảm giác hưng phấn và giảm ᵭau tự nhiên. Đȃy có thể ʟà ʟý do ⱪhiḗn nhiḕu người “nghiện” cảm giác cay, xem việc ăn ớt như một cách giải tỏa căng thẳng sau ngày dài mệt mỏi.

    Ăn cay ᵭiḕu ᵭộ có thể mang ʟại ʟợi ích cho tim mạch và huyḗt áp. Ăn cay ᵭiḕu ᵭộ có thể mang ʟại ʟợi ích cho tim mạch và huyḗt áp.

    Mặt trái của vị cay

    Dù mang ʟại nhiḕu ʟợi ích, ăn cay quá mức vẫn tiḕm ẩn rủi ro, ᵭặc biệt với người có vấn ᵭḕ tiêu hóa. Capsaicin có thể ʟàm tăng tiḗt acid dạ dày, gȃy ᵭau rát, ợ nóng hoặc trào ngược. Với người bị viêm ʟoét dạ dày – tá tràng, hội chứng ruột ⱪích thích hay viêm ᵭại tràng, việc ăn cay thường xuyên có thể ⱪhiḗn triệu chứng trở nên nghiêm trọng hơn.

    Ngoài ra, việc ăn cay ⱪèm các món mặn hoặc nhiḕu dầu mỡ có thể ⱪhiḗn ʟợi ích bị triệt tiêu. Khi ᵭó, ớt chỉ còn ʟà “gia vị ⱪích thích” chứ ⱪhȏng mang ʟại giá trị sức ⱪhỏe. Một sṓ người còn có phản ứng nhạy cảm với capsaicin, dẫn ᵭḗn nổi mẩn, sưng mȏi hoặc ⱪhó chịu ở ᵭường tiêu hóa.

    Ăn cay sao cho ᵭúng cách

    Nḗu yêu thích vị cay, bạn hoàn toàn có thể duy trì thói quen này một cách ʟành mạnh bằng vài ᵭiḕu chỉnh nhỏ:

    • Ăn cay vừa phải, ⱪhȏng nên dùng quá nhiḕu ớt tươi trong mỗi bữa.
    • Kḗt hợp ớt với các ʟoại thực phẩm mát như rau xanh, ᵭậu phụ, cá, ᵭể cȃn bằng vị và hạn chḗ ⱪích ứng dạ dày.
    • Khȏng ăn cay ⱪhi ᵭói vì dạ dày ʟúc này trṓng rỗng, dễ bị tổn thương.
    • Uṓng nhiḕu nước hoặc sữa sau ⱪhi ăn cay ᵭể giảm cảm giác bỏng rát.
    • Với người có bệnh ʟý tiêu hóa hoặc huyḗt áp, nên tham ⱪhảo ý ⱪiḗn bác sĩ trước ⱪhi duy trì thói quen ăn cay thường xuyên.

    Kḗt ʟuận

    Một trái ớt nhỏ bé trong bữa cơm có thể mang ʟại nhiḕu hơn cảm giác cay nṑng – ᵭó ʟà ʟợi ích cho tim mạch, huyḗt áp và thậm chí cả tuổi thọ. Tuy nhiên, như mọi thói quen ⱪhác, ᵭiḕu quan trọng vẫn ʟà sự ᵭiḕu ᵭộ. Ăn cay ᵭúng cách sẽ giúp cơ thể ⱪhỏe mạnh, tinh thần sảng ⱪhoái và bữa ăn thêm trọn vị.

    Vì thḗ, nḗu bạn ʟà người “nghiện” vị cay, hãy tiḗp tục tận hưởng nó – nhưng ᵭừng quên ʟắng nghe cơ thể mình. Một chút cay cho vui miệng, vừa ᵭủ ᵭể ấm người, cũng ᵭủ ᵭể trái tim ᵭược ⱪhỏe mạnh ʟȃu dài.

  • Phó hiệu trưởng có tên độc lạ, cả nước ai cũng gọi nhiều lần trong đời

    Phó hiệu trưởng có tên độc lạ, cả nước ai cũng gọi nhiều lần trong đời

    “Ba tôi là một chiến sĩ cách mạng. Ông đặt cho tôi tên “Việt Nam” vì với ông đó là cái tên đẹp nhất. Tôi tin điều đó xuất phát từ tấm lòng yêu nước vô cùng của ông”, tiến sĩ Phan Thị Việt Nam, Phó hiệu trưởng Đại học Hoa Sen nói.

    Ngày 29/04/2025 Vietnamnet đưa tin: “Phó hiệu trưởng có tên độc lạ, cả nước ai cũng gọi nhiều lần trong đời” với nội dung như sau:

    Tiến sĩ Phan Thị Việt Nam hiện là Phó hiệu trưởng phụ trách Trường Đại học Hoa Sen. Bà công tác tại trường từ năm 2003, trải qua các vị trí trưởng phòng đảm bảo chất lượng và khảo thí, giám đốc trung tâm sư phạm ưu tú, giám đốc trung tâm nghiên cứu và kiểm định giáo dục đại học…

    Năm 2014, bà tốt nghiệp tiến sĩ Quản trị giáo dục đại học tại Trường ĐH California State University, Fullerton (Mỹ) với tấm bằng hạng ưu. Sau đó, bà giữ chức hiệu phó, rồi hiệu phó phụ trách Trường Đại học Hoa Sen.

    Bà Phan Thị Việt Nam là con của chiến sĩ Phan Văn Hoàng – sau này là tiến sĩ sử học. Ông Phan Văn Hoàng (quê quán Đà Nẵng) là sinh viên khoa Pháp văn, Đại học Khoa học Huế và Đại học Sư phạm Huế. Tốt nghiệp đại học, ông Hoàng về công tác tại Trường Trung học công lập Truồi (Huế), rồi hoạt động bí mật làm nội tuyến cho Thành ủy Huế.

    Tiến sĩ Phan Thị Việt Nam, Phó hiệu trưởng Trường Đại học Hoa Sen. Ảnh: NVCC

    Sau sự kiện Mậu Thân 1968, các cơ sở cách mạng bị vỡ, ông Hoàng bị Ty Cảnh sát Thừa Thiên bắt giam. Đêm giáng sinh 1968, nhân lúc địch sơ hở, ông trốn thoát vào Sài Gòn, trở thành cơ sở của An ninh T4 với bí danh Năm Trần, hoạt động cách mạng dưới sự lãnh đạo của ông Mười Hương (nhà tình báo Trần Quốc Hương).

    Trước 1975, ông Hoàng từng được giao đặt mìn, ám sát tên Bửu – hồi đó là Chủ tịch Tổng liên đoàn Lao động – một tay sai của Mỹ – từng chia rẽ, đàn áp phong trào công nhân Sài Gòn. Dù tên Bửu thoát chết nhưng sự kiện ông Hoàng đặt mìn ám sát đã làm chấn động Sài Gòn lúc đó. Sau ngày 30/4/1975, chiến tranh kết thúc, ông Hoàng trở lại với nghề mình yêu thích – làm thầy giáo dạy lịch sử ở Trường Đại học Sư phạm TPHCM. Bà Phan Thị Việt Nam sinh năm 1979, là con gái đầu lòng của TS Phan Văn Hoàng.

    “Ngày ba còn sống, tôi hỏi ông về ý nghĩa của cái tên ‘Việt Nam’ của mình. Ông nói đó là cái tên đẹp nhất trong muôn vạn ngàn tên gọi. Tôi tin điều đó xuất phát từ tấm lòng yêu nước vô cùng của ông. Ông đã dành tình cảm lớn lao đó cho đứa con gái đầu lòng”, bà Phan Thị Việt Nam chia sẻ.

    Bà nhớ ba mình thường hay đọc đoạn thơ ông ‘biến tấu’ từ bài thơ Miền Nam của nhà thơ Tố Hữu:

    Khi âu yếm cùng anh, em hỏi;
    Tên nào trong muôn ngàn tên gọi;
    Như mối tình chung thủy không tan?
    Trong lòng anh tên ấy: Việt Nam.

    Bản gốc bài thơ Miền Nam của Tố Hữu là:

    Khi âu yếm cùng anh, em hỏi
    Tên nào trong muôn ngàn tên gọi
    Như mối tình chung thủy không tan?
    Trong lòng anh, tên ấy: Miền Nam.

    Với bà Phan Thị Việt Nam, cái tên đó có một ý nghĩa đặc biệt, trở thành giá trị sống và học tập suốt cuộc đời. Bản thân bà luôn nỗ lực để xứng đáng với tên mình. Trong giao tiếp hay công việc hằng ngày, bà Phan Thị Việt Nam chưa bao giờ gặp trở ngại vì tên này. Ngược lại, bà cảm nhận được thiện cảm ban đầu khi gặp gỡ mọi người, giúp công việc thuận lợi hơn.


    Cố tiến sĩ lịch sử Phan Văn Hoàng – ba của tiến sĩ Phan Thị Việt Nam. Ảnh: NVCC

    Khi bà du học ở Mỹ, nhiều bạn bè, đồng nghiệp ngạc nhiên khi biết bà có tên Việt Nam. Bà đã chia sẻ với họ câu chuyện phía sau cái tên ấy với tất cả sự tự hào.

    “Họ công nhận tôi xứng đáng với tên gọi ấy trước những gì tôi đã thể hiện trong suốt khóa học tiến sĩ tại Mỹ. Tôi cũng là đại diện duy nhất của Việt Nam trong khóa đó. Khi tên Phan Thị Việt Nam được xướng lên, tôi hãnh diện và vui sướng”, bà nhớ lại.

    Theo bà Phan Thị Việt Nam, người ba Phan Văn Hoàng đã dạy con bằng tình yêu vô hạn và tấm gương sáng của chính cuộc đời ông – người luôn sống với cái tâm sáng, làm việc hết mình, sẵn sàng cho đi mà không cần nhận lại.

    “Ba tôi đã sống cả đời với một lòng yêu nước vô điều kiện, hy sinh bản thân cho đất nước. Ba từ bỏ việc là một ‘cậu ấm’ có suất du học Pháp để tham gia kháng chiến, vào chiến khu, hoạt động tình báo và an ninh ngay trong lòng địch ở nội thành Sài Gòn. Khi đất nước hòa bình, ba tôi đã chuyển sang ngành giáo dục với mong muốn truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ bằng việc tường thuật lại lịch sử một cách chân thật và đầy đủ nhất.

    Tôi hiểu sâu sắc giá trị tên gọi Phan Thị Việt Nam nên luôn sống, làm việc sao cho xứng đáng với cái tên ấy. Đó cũng là kỳ vọng và tình yêu thương ba mẹ đặt vào tôi”, bà Việt Nam nói và cho hay sẽ luôn lấy phương châm sống trung thực, giữ cái tâm trong sáng, và truyền cảm hứng, dẫn dắt cho các đồng nghiệp trẻ.

    Thời báo VHNT đưa tin “Thanh niên được đặt tên ngắn nhất Việt Nam chỉ vỏn vẹn 2 kí tự’. Nội dung chính như sau: 

    Trong cuộc đời mỗi người, cái tên được xem là một phần quan trọng không thể thiếu. Không chỉ đơn giản là một dãy ký tự, cái tên kết nối với hàng loạt thủ tục, giấy tờ và nếu tên quá khác biệt không giống ai cũng khiến chủ nhân của tên gọi đó rơi vào tình huống “dở khóc dở cười”. Điển hình là câu chuyện của chàng trai có cái tên vừa ngắn gọn đến mức có 1-0-2 khiến ai nghe lần đầu cũng khó mà quên được.

    Theo đó, dư luận được phen xôn xao trước cái tên của thanh niên sinh năm 1991 ở một tỉnh miền Trung được gia đình đặt tên đặc biệt. Thậm chí, cư dân mạng còn cho rằng đây chính là người có cái tên “ngắn nhất Việt Nam” khi vỏn vẹn đúng 2 kí tự là OK (trong tiếng Anh có nghĩa là đồng ý hoặc được).

    Hình ảnh một giấy phép lái xe của thanh niên được đặt tên ngắn nhất Việt Nam chỉ vỏn vẹn 2 kí tự
    Hình ảnh một giấy phép lái xe của thanh niên được đặt tên ngắn nhất Việt Nam chỉ vỏn vẹn 2 kí tự

    Anh OK tiết lộ rằng cha mẹ đặt tên với mong muốn con trai khi lớn lên có gặp chuyện gì cũng luôn đươc suôn sẻ, thuận lợi và làm bất cứ gì cũng sẽ được “đồng ý” nên nảy ra ý tưởng đặt tên “OK”. Cái tên này khiến nhiều người lập tức phải thốt lên vì quá đặc biệt. Về độ ngắn gọn và ấn tượng thì có lẽ ai cũng phải công nhận là cái tên này xếp hạng 2 thì không tên nào khác hạng nhất.

    Sở hữu cái tên độc lạ, ngắn gọn khiến anh OK gặp không ít rắc rối. Lúc còn đi học, tên gọi của anh thường xuyên bị đem ra bàn tán “Các bạn nói mình tên gì chẳng giống người Việt Nam. Sau đó họ đem cái tên Ok của mình ra để bàn tán. Còn thầy cô giáo hễ không biết gọi ai lên bảng kiểm tra bài cũ là bỏ sổ điểm ra xem ai có tên đặc biệt là gọi lên. Đương nhiên mình sẽ là người được gọi vì ở lớp chẳng có ai tên đặc biệt hơn tên Ok cả”, thanh niên chia sẻ

    Sở hữu tên OK, chàng trai còn bị hàng triệu người gọi tên mình mỗi ngày
    Sở hữu tên OK, chàng trai còn bị hàng triệu người gọi tên mình mỗi ngày

    Cũng nói thêm, tên “Ok” không chỉ là một từ phổ biến được người Việt thường sử dụng hàng ngày để diễn đạt sự đồng ý. Thậm chí, không chỉ ở Việt Nam mà từ này cũng được sử dụng rộng rãi ở nhiều quốc gia trên thế giới. Do đó, không nói ngoa rằng tên “OK” của anh chàng được hàng triệu người sử dụng trên toàn thế giới.

    Dẫu gặp không ít tình huống trớ trêu, thế nhưng sau này anh OK đã trở nên quen thuộc với cái tên mà cha mẹ đã chọn cho mình. Anh không còn cảm thấy tự ti nữa mà ngược lại, anh luôn tự hào về việc sở hữu một cái tên độc đáo như vậy.

  • Trọng tài này phải bị tước huy hiệu FIFA, đuổi khỏi bóng đá

    Trọng tài này phải bị tước huy hiệu FIFA, đuổi khỏi bóng đá

    Trên các diễn đàn bóng đá quốc tế, người hâm mộ bày tỏ sự ngạc nhiên và phẫn nộ trước quyết định của tổ trọng tài khi từ chối bàn thắng hợp lệ của Nguyễn Thị Bích Thùy trong trận chung kết bóng đá nữ SEA Games 33.

    Quyết định gây tranh cãi của trọng tài biên người Lào Phutsavan Chanthavong cùng trọng tài chính Durcau Rebecca (Australia) ở trận chung kết giữa đội tuyển nữ Việt Nam và Philippines tối 17/12 trên sân Chonburi (Thái Lan) nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của dư luận quốc tế. Trên các diễn đàn lớn như Reddit Soccer, hàng loạt chủ đề liên quan đến tình huống này được tạo ra, thu hút hàng trăm bình luận và lọt nhóm thảo luận nổi bật nhất.

    Tình huống Bích Thùy vẫn cách đường việt vị khoảng 2 m, nhưng vẫn bị từ chối bàn thắng trong trận Việt Nam thua Philippines trên loạt đá luân lưu chung kết SEA Games 33 trên sân Chonburi, Thái Lan tối 17/12/2025. Ảnh: chụp màn hình

    Ở phút 29 của trận đấu, tiền vệ Ngân Thị Vạn Sự thực hiện pha tạt bóng chính xác từ cánh phải vào vòng cấm, tạo điều kiện để Nguyễn Thị Bích Thùy băng vào đánh đầu cận thành, đưa bóng nằm gọn trong lưới Philippines. Tuy nhiên, ngay sau đó, trọng tài biên phất cờ báo việt vị, khiến bàn thắng không được công nhận. Các góc quay chậm được công bố sau trận cho thấy Bích Thùy đứng trên hàng hậu vệ đối phương và thậm chí còn cách vạch việt vị khoảng 2 m ở thời điểm đồng đội chuyền bóng.

    Tình huống này lập tức tạo nên làn sóng phản ứng dữ dội trên Reddit. Tài khoản malkebulan bình luận gay gắt: “Đây là một trong những quyết định tệ nhất tôi từng chứng kiến. Có tới bốn cầu thủ phòng ngự, kể cả thủ môn, đứng thấp hơn cầu thủ ghi bàn”.

    Nhiều ý kiến cho rằng đây không phải là pha việt vị “nhạy cảm” hay “sát nút”, mà là sai lầm rõ ràng. Low_Disk_7412 chỉ ra: “Có gần 2 m khoảng cách giữa hậu vệ cuối cùng Hali Long và Bích Thùy”.

    Bích Thùy: 'Trọng tài đánh cắp bàn đẹp nhất sự nghiệp của tôi' - Báo  VnExpress Thể thao

    Từ đó, tranh luận nhanh chóng mở rộng sang việc liệu sai sót này xuất phát từ yếu kém chuyên môn hay có dấu hiệu tiêu cực. Swannyhypno đặt câu hỏi đầy hoài nghi: “Thật khó để nghĩ đến điều gì khác ngoài khả năng dàn xếp khi chứng kiến tình huống này”. Trong khi đó, Maleficent-Key-8331 cho rằng trọng tài biên “có thể có động cơ cá nhân hoặc liên quan đến tiền bạc”.

    Dẫu vậy, không ít ý kiến phản đối giả thuyết tiêu cực và cho rằng đây đơn thuần là lỗi nghiệp vụ. Biquet thẳng thắn nhận xét: “Rõ ràng đây là sai lầm chuyên môn”. Mogul_w ví von đây là dạng quyết định mà “một trọng tài nhí cũng có thể mắc phải vì thiếu tập trung”.

    trong tai 1765987552688233093258

    Một số người cố gắng đưa ra lời giải thích về mặt kỹ thuật. Attygalle cho rằng trọng tài biên có thể đã “quan sát người chuyền bóng thay vì người nhận bóng ở thời điểm chuyền”. Tuy nhiên, SniperWillow phản bác: “Nếu đó là sự thật thì trọng tài này không nên tiếp tục điều hành bất kỳ trận đấu nào. Với một trọng tài FIFA, hành động đó là không thể chấp nhận”.

    Vordeo, được cho là người Philippines, cũng không tin vào khả năng dàn xếp tỷ số, bởi bóng đá không phải môn thể thao phổ biến hàng đầu tại quốc gia này. “Tôi không nghĩ có ai bỏ tiền ra để dàn xếp một trận bóng đá có lợi cho Philippines. Có lẽ đây chỉ là sự kém cỏi”, tài khoản này viết.

    Trọng tài 'cướp' trắng trợn bàn thắng hợp lệ của ĐT nữ Việt Nam -  Bongdaplus.vn

    Theo thông tin trên trang chủ FIFA, bà Phutsavan Chanthavong bắt đầu làm nhiệm vụ tại các giải quốc tế từ năm 2019 và hiện là nữ trợ lý trọng tài FIFA duy nhất của Lào. Sau sai sót ở trận chung kết tối 17/12, nhiều cổ động viên đã kêu gọi FIFA vào cuộc và đưa ra án kỷ luật. Gaeassdude nhấn mạnh: “Trọng tài mang huy hiệu FIFA cần được giám sát chặt chẽ”. Trong khi đó, GonePostalRoute cho rằng: “Ít nhất FIFA nên tước huy hiệu của người mắc lỗi nghiêm trọng như vậy”.

    Đáng chú ý, môn bóng đá tại SEA Games hiện không áp dụng công nghệ VAR, nên quyết định của trọng tài trên sân là chung cuộc. Dù vậy, từng có trường hợp trọng tài chính không đồng tình với phán quyết của trợ lý. Cụ thể, ở trận thắng Lào 2-1 của U22 Việt Nam tại bóng đá nam, trọng tài chính đã hủy quyết định căng cờ việt vị của trọng tài biên và công nhận bàn thắng cho Nguyễn Đình Bắc.

    Từ sự cố này, nhiều người tiếp tục đặt vấn đề về tính cần thiết của VAR. Tarakian-grunt đặt câu hỏi: “VAR có thực sự tệ hơn những gì chúng ta vừa chứng kiến không?”. TravelingWords khẳng định: “Trong mọi hoàn cảnh, một hệ thống VAR phù hợp vẫn tốt hơn là không có gì”.

    Thiếu may mắn, ĐT bóng đá nữ Việt Nam giành Huy chương Bạc - Báo Công an  nhân dân điện tử

    Hiện tại, nhiều môn thi đấu khác tại SEA Games như cầu mây, bóng chuyền, futsal hay các môn võ đều cho phép khiếu nại và xem lại băng hình, trong khi bóng đá – môn thể thao có lượng người theo dõi đông đảo nhất – lại chưa áp dụng cơ chế này.

    Bàn thắng không được công nhận của Bích Thùy khiến trận chung kết phải bước vào loạt sút luân lưu sau 120 phút hòa 0-0. Ở loạt đấu cân não, đội tuyển nữ Philippines giành chiến thắng 6-5, lần đầu tiên đăng quang SEA Games, trong khi thầy trò HLV Mai Đức Chung lỡ cơ hội giành HCV lần thứ năm liên tiếp.