Tác giả: admin

  • Con bé Na tỉnh dậy, hỏi: – Ngoại Lựu ơi… con có bao nhiêu người thương con

    Con bé Na tỉnh dậy, hỏi: – Ngoại Lựu ơi… con có bao nhiêu người thương con

    1. Tái hôn ở tuổi xế chiều

    Tôi tên Lựu, 60 tuổi, goá chồng từ năm 48. Cái tuổi đáng lẽ được con cái chăm sóc, tôi lại lủi thủi bán hàng tạp hoá trước hiên nhà, ngày nắng thì đỡ, ngày mưa thì trơn trượt. Hai đứa con đi làm ăn xa, mỗi năm gửi về đôi ba triệu, bảo:

    – Má ráng sống khoẻ, tụi con lo cho.

    Nhưng tôi biết tụi nó còn phải lo con nhỏ, tiền nhà, tiền học… nên tôi cố không dựa dẫm.

    Năm tôi 58, tôi gặp ông Bảy – góa vợ hơn tôi 5 tuổi, sống cách nhà một con hẻm. Ông hay ghé mua chai nước suối, bịch muối, gói bánh con nít. Lần nào cũng cười hiền:

    – Bà Lựu bán gì cũng rẻ, chắc lời không được bao nhiêu hén?

    Tôi chặc lưỡi:

    – Già rồi, kiếm đồng nào hay đồng đó.

    Cứ vậy, ông thành khách quen, rồi thành bạn trò chuyện mỗi chiều.
    Đến lúc tôi bệnh nằm viện, ông là người đưa đi, đóng tiền viện phí, chờ ngoài cửa phòng siêu âm suốt ba tiếng.

    Sau đó, ông ngại ngùng nói:

    – Mình có tuổi rồi, bà chịu lấy tôi, tôi lo cho bà phần đời còn lại.

    Tôi xúc động đến run tay. Chưa bao giờ nghĩ mình tái hôn ở tuổi 60.

    Đám cưới nhỏ, gọn, chỉ hai mâm cơm với họ hàng hai bên.
    Ông Bảy bàn tay thô, nắm lấy tay tôi giữa buổi tiệc mà nói:

    – Từ giờ, bà không phải lo tiền bạc gì nữa.

    Tôi tưởng ông nói cho vui. Ai ngờ…


    2. Tấm thẻ lương kỳ lạ

    Hôm sau, ông đưa tôi một thẻ ATM còn nguyên trong phong bì ngân hàng.

    – Đây là thẻ nhận lương hưu của tôi. Mật khẩu nè, bà tiêu gì thì tiêu. Đừng ngại.

    Tôi phát hoảng:

    – Trời đất, ông đưa tôi hết vậy hả? Lỡ tôi bấm lộn thì sao?

    – Lộn thì rút lại. Có gì đâu.
    – Nhưng… sao ông không giữ?
    – Tôi sống một mình quen rồi, với lại bà giữ dùm tôi cho chắc.

    Ông nói tự nhiên như chuyện thở. Tôi thấy ấm lòng lạ lùng.

    Nhưng điều bất thường nằm ở đây:
    Tôi thử rút 500 ngàn để đi chợ. Máy báo số dư hơn 420 triệu.

    Tôi đứng chết trân.
    Lương hưu gì mà nhiều dữ?

    Tối đó, tôi hỏi khẽ:

    – Ông Bảy, cái thẻ đó… ông có làm gì thêm hả? Chứ lương hưu sao nhiều quá?

    Ông quay đi, cười trừ:

    – Ờ… tôi để dành lâu rồi.

    Tôi gặng:
    – Lâu là bao lâu?

    Ông nói lảng:
    – Lâu là lâu đó.

    Câu trả lời chông chênh như một sợi dây mục.

    Tôi không hỏi nữa, nhưng trong lòng sinh nghi.


    3. Lần đi chợ định mệnh

    Hôm đó, tôi cầm thẻ ra chợ lớn mua ít đồ cúng. Khi tính tiền, bà thu ngân chợt nói:

    – Bà ơi… thẻ này có đăng ký tin nhắn biến động số dư không?

    – Có chứ, con tôi đăng ký giúp.

    – Lạ nghen… hàng tháng trong thẻ có ai chuyển vô 10 triệu đều đặn. Sáng nay mới vô thêm.

    Tôi lặng người.
    Không phải lương hưu.
    Có ai đó chuyển đều đặn mỗi tháng.

    Tôi vừa về đến nhà thì nhận tin nhắn biến động số dư:
    +10,000,000đ – từ TK 125xxx – nội dung: “Gửi ba – con Nhàn.”

    Tôi hụt hơi.

    – Con… Nhàn?!
    Ông Bảy nói chỉ có hai đứa con trai đã lập gia đình. Không hề nhắc con gái.

    Tôi bước vào nhà. Ông đang ngồi gọt trái bưởi. Tôi để thẻ xuống bàn:

    – Ông Bảy, con Nhàn là ai?

    Ông khựng lại. Con dao rơi xuống nền gạch. Mắt ông đỏ dần như bị ai xát ớt.

    Tôi biết… có chuyện rất lớn phía sau.


    4. Sự thật đầu tiên

    Ông ngồi xuống, giọng run:

    – Tôi xin bà đừng hiểu lầm. Nhàn… là con gái tôi. Nhưng nó… không còn nhận tôi là cha.

    Tôi choáng.

    – Sao vậy?

    Ông Bảy cúi mặt, nói trong sự ám ảnh của một người sống với lỗi lầm nửa đời:

    – Hồi đó vợ tôi mất sớm, tôi vất vả làm hồ, chạy công trình. Mấy ông chủ nợ dí, tôi uống rượu…
    Một lần tôi quát con bé, đánh nó một bạt tay. Nó 18 tuổi, bỏ nhà đi.
    Tôi tìm hoài không ra.
    Mười năm sau, nó về… dẫn theo một đứa con gái.
    Nhưng nó chỉ để đứa nhỏ lại cho tôi rồi đi mất biệt.

    Giọng ông nghẹn:

    – Con bé tên Na, cháu ngoại tôi. Tôi nuôi nó từ lúc còn đỏ hỏn. Hơn chín năm nay.
    Còn Nhàn… mỗi tháng chỉ chuyển tiền. Không dám gặp mặt.

    Tôi hỏi:

    – Ông… nuôi cháu ngoại một mình suốt mấy năm trời?

    Ông gật đầu.

    – Hồi gặp bà, tôi tính kể. Nhưng… tôi sợ bà nghĩ tôi đến vì gánh nặng.

    Tôi thấy mắt mình cay xè.

    Một người đàn ông 65 tuổi, nuôi một đứa trẻ cấp 1, giấu vợ mới cưới vì mặc cảm… tôi hiểu.

    Nhưng twist chưa dừng ở đó.


    5. Bí mật thứ hai: Con bé Na

    Tối đó, ông nhận cuộc gọi.
    Tôi nghe loáng thoáng:

    – Dạ, để mai ba đưa con bé lên.
    – Nói bác sĩ cố gắng giùm ba.
    – Ba gom thêm được bao nhiêu ba gửi bấy nhiêu.

    Ông tắt máy. Tôi hỏi:

    – Chuyện gì vậy ông?

    Ông Bảy thở dài:

    – Na… bị tim bẩm sinh. Tôi nuôi nó bao năm mà không có tiền mổ.
    Giờ bệnh nặng hơn.
    Con Nhàn đưa tiền hằng tháng cũng vì con bé.
    Hôm trước bác sĩ bảo phải mổ càng sớm càng tốt…

    Rồi ông nhìn tôi với ánh mắt ướt nước:

    – Tôi… sợ không đủ tiền.

    Tôi sững người.
    Thì ra số tiền trong thẻ ông Bảy đưa tôi – không phải tiền ông rảnh rỗi để tôi tiêu, mà là toàn bộ tiền ông dành dụm chữa bệnh cho cháu.

    Tôi thấy mình như kẻ vô tình đứng giữa một cơn bão mà chưa hề biết có bão.


    6. Tôi tìm đến bệnh viện

    Sáng hôm sau, tôi đi theo ông lên bệnh viện tỉnh.
    Con bé Na… nhỏ xíu, trắng xanh như cánh chuối non, tay ôm con gấu bông sờn.

    – Ông ngoại ơi… bà này là ai?

    Ông Bảy nhìn tôi, rồi nhìn cháu:

    – Đây là… bà Lựu, bà ngoại mới của con.

    Con bé cười. Một nụ cười yếu ớt nhưng sáng lạ thường.

    Nó nói:

    – Con có hai bà ngoại luôn hả?

    Tôi ôm nó vào lòng, tim thắt lại.

    Bác sĩ đưa bảng chi phí phẫu thuật: 180 triệu.
    Số tiền ông có không đủ một nửa.

    Ông Bảy ngồi xuống ghế đá, run bần bật, miệng chỉ nói:

    – Trời ơi… làm sao giờ, bà Lựu…

    Tôi đặt tay lên vai ông:

    – Có tôi đây. Mình lo được.

    Tôi nói mà chưa biết lấy đâu ra.
    Nhưng tôi biết: phải làm điều đúng đắn.


    7. Twist cuối: Người chuyển tiền bí ẩn

    Tối đó, khi tôi đang dọn cơm, cửa nhà bất ngờ có người gõ.

    Một người phụ nữ chừng 40 tuổi, dáng gầy, mắt đỏ hoe:

    – Dạ… cho tôi hỏi… đây có phải nhà ba Bảy?

    Ông Bảy đứng dậy, run như gặp ma:

    – Nhàn… con về hả?

    Tôi nhìn.
    Đúng là cô gái trong tin nhắn chuyển tiền.

    Nhàn ôm chặt lấy cha, khóc không thành tiếng:

    – Con xin lỗi ba… con không dám gặp ba vì… con vẫn hận chuyện xưa… nhưng hôm nay… con nghe bệnh viện nói con bé phải mổ gấp… con không thể trốn nữa…

    Tôi và ông Bảy đều nghẹn.

    Nhàn quay sang tôi:

    – Con xin lỗi cô. Con biết ba tái hôn… con sợ cô nghĩ con là gánh nặng, nên con trốn.

    Tôi nắm tay cô:

    – Máu mủ đâu phải gánh nặng. Cô chỉ trách sao con chịu khổ một mình lâu vậy.

    Nhàn khóc càng lớn.

    Nhưng rồi… chuyện bất ngờ nhất xảy ra.

    Nhàn đặt lên bàn một túi nylon đựng tiền mặt:

    – Con để dành được hơn 90 triệu.
    Cô giữ giùm, mai mình đem nộp bệnh viện cho kịp lịch mổ.

    Tôi và ông Bảy chết lặng.

    Cả nhà im lặng hồi lâu.

    Rồi tôi nói:

    – Gộp tiền ông, tiền tôi, tiền con… đủ rồi. Mai con bé được mổ.

    Nhàn ôm mặt khóc.
    Ông Bảy quay đi chùi nước mắt.

    Tôi biết… gia đình này từ nay lành lại.


    8. Một mái nhà mới

    Na được mổ thành công.
    Lúc bác sĩ thông báo ca mổ thuận lợi, ông Bảy ôm tôi, nói nhỏ:

    – Lựu… cảm ơn bà. Không có bà, tôi không biết phải làm sao nữa.

    Tôi cười:

    – Tụi mình cưới nhau để có bạn đời, chứ đâu phải để mỗi người gánh nỗi sợ riêng.

    Nhàn đứng bên cạnh, khẽ nói:

    – Con cũng muốn ở gần ba má. Con hứa… từ nay con không trốn nữa.

    Tôi nắm tay cả hai cha con:

    – Nhà này từ nay có ba người lớn, một đứa nhỏ.
    Không ai cô đơn nữa.

    Con bé Na tỉnh dậy, hỏi:

    – Ngoại Lựu ơi… con có bao nhiêu người thương con?

    Tôi vuốt tóc nó:

    – Nhiều đến mức con đếm không hết.


    9. Lời kết

    Những tưởng ở tuổi 60, đời chỉ còn hoàng hôn buồn tẻ.
    Ai ngờ… đó chỉ là mở đầu cho một bình minh mới.

    Tôi tái hôn, tưởng được hưởng hạnh phúc yên bình.
    Nhưng đời cho tôi thêm một gia đình nữa – đầy sóng gió, nhưng cũng đầy thương yêu.

    Và tôi hiểu ra:

    Khi người ta trao cho mình một tấm thẻ lương, đó không phải là tiền – mà là lòng tin.
    Còn khi mình dùng số tiền đó để giữ lại một sinh mệnh, đó không phải nghĩa vụ – mà là gia đình.

  • Em gái đang chuẩn bị cắt bánh cưới, chị gái ruột bỗng từ xa chạy đến tôi ôm chặt lấy và thì thầm, “Đẩy đổ nó đi.

    Em gái đang chuẩn bị cắt bánh cưới, chị gái ruột bỗng từ xa chạy đến tôi ôm chặt lấy và thì thầm, “Đẩy đổ nó đi.

    Tiệc cưới của em gái tôi – Linh – được tổ chức trong nhà hàng lớn nhất thị trấn.
    Không khí vui vẻ, nhạc du dương, ai cũng chuẩn bị đứng quanh để cắt bánh cưới.

    Linh hạnh phúc cười rạng rỡ bên cạnh chú rể Hoàng, một người đàn ông lịch lãm, nói năng nhỏ nhẹ, làm chủ một xưởng gỗ khá nổi tiếng.

    Mọi thứ đều hoàn hảo…

    Cho tới khi chị gái ruột của tôi – Hương – từ phía xa bất ngờ lao đến, gương mặt tái mét, mắt đỏ hoe.

    Chị ôm chặt lấy tôi, ghì sát tai thì thầm:

    “Đẩy đổ cái bánh cưới đi. Ngay bây giờ.”

    Tôi chết lặng.
    Tưởng chị nói đùa, nhưng bàn tay chị lạnh toát, siết đến mức cổ tay tôi đau điếng.

    Trong tích tắc, chị kéo mạnh tôi về một góc:

    – Chạy đi. Nhanh lên.
    – “Chị làm sao vậy? Chuyện gì—?”
    – Em không biết hắn ta đã lên kế hoạch gì cho em tối nay đâu… Không còn thời gian đâu!

    Giọng chị run lẩy bẩy.

    Vừa lúc đó, âm thanh micro vang lên:

    – “Mời cô dâu chú rể cùng tiến lên sân khấu…”

    Khách khứa bắt đầu đổ dồn ánh mắt về giữa hội trường.

    Chị Hương nhìn tôi lần cuối, gào lên:

    “Đi! Nếu không… em sẽ hối hận cả đời!”

    Tôi vẫn chưa hiểu gì, nhưng ánh mắt sợ hãi của chị khiến tôi lạnh sống lưng.

    Hai chị em kéo nhau lao ra cửa sau nhà hàng.

    Và đúng 10 phút sau, chuyện kinh hoàng xảy ra…

    Tiếng hét vang khắp sảnh tiệc.

    Mọi người hoảng loạn chạy ra ngoài.

    Tôi nghe tiếng ai đó la:

    “Cô dâu ngất rồi! Cô dâu ngã ngay trên sân khấu!”
    “Hình như bị ngộ độc!”

    Tôi như muốn ngừng thở.

    Tôi và chị quay đầu lại, nhìn từ xa qua ô cửa kính sau bếp.
    Linh nằm bất động, gương mặt tím tái.

    Chú rể Hoàng thì đứng chết lặng, miệng lắp bắp không nói nên lời.

    Nhà hàng lập tức gọi cấp cứu.

    10 phút trôi như cả thế kỷ.

    Khi xe cấp cứu đưa Linh đi, công an cũng có mặt.

    Trên bàn phía sau sân khấu, họ thu được:

    Một ống thuốc nhỏ giọt,

    Một ly nước cam đã pha,

    Và vết bột trắng còn đọng ở mép.

    Kỹ thuật viên y tế xác nhận:

    “Có chất gây ngộ độc thần kinh.”

    Không phải lỗi thực phẩm.

    Là cố ý.

    Cán bộ điều tra hỏi nhân viên nhà hàng.

    Một cậu phục vụ trẻ run rẩy khai:

    “Một người đàn ông gọi tôi ra ngoài rồi dúi vào tay ly nước cam này, bảo đem lên cho cô dâu…
    Tôi không biết là độc.
    Ông ấy bảo mình là chú rể!”

    Sảnh tiệc nổ tung.

    Tất cả ánh mắt đổ dồn về Hoàng.

    Hắn mặt trắng bệch.

    Công an mời hắn đi làm việc.

    Lúc đó, chị Hương bất ngờ quỵ xuống bật khóc.

    Chị kể trong tiếng nấc:

    “Một tuần trước đám cưới… Hoàng nhắn nhầm tin nhắn cho tôi.”

    Đó là tin nhắn giọng điệu ghê rợn:

    “Đêm tân hôn tao sẽ khiến nó nhớ đời.
    Tao biết nó từng chê tao nghèo hồi cấp 3.
    Cả đời này nó phải trả giá… Mày hiểu chứ, con Hương?”

    Hoá ra, năm lớp 11, Hoàng từng theo đuổi chị Hương, nhưng chị từ chối vì không thích tính kiểm soát của hắn.

    Hắn hận.

    Hắn nghĩ Linh cũng sẽ giống chị – sẽ sớm coi thường hắn.

    Và hắn lên kế hoạch biến đêm tân hôn thành tra tấn tinh thần.

    Không chỉ vậy…

    Trong điện thoại còn có đoạn ghi âm Hoàng nói với bạn:

    “Nếu nó không ngoan… tao cho nó uống thứ này. Coi như hỏng luôn đêm tân hôn.
    Không chết đâu, nhưng nhớ đời.”

    Hắn đem thứ đó… lên sân khấu.


    KẾT CỤC

    Linh được đưa đến bệnh viện kịp thời, sau vài giờ đã tỉnh.

    Khi mở mắt, việc đầu tiên em nói là:

    – “Chị… chị cứu em rồi.”

    Hoàng bị bắt ngay tại sảnh nhà hàng, đối diện tội danh cố ý gây thương tích và âm mưu bạo lực.

    Gia đình hắn cố gắng xin xỏ nhưng vô ích—mọi bằng chứng đã rõ ràng.

    Đám cưới tan nát.

    Nhưng chị gái tôi ôm lấy tôi, run giọng:

    “Nếu khi đó em không nghe lời chị… người trong bệnh viện hôm nay chính là em.”

    Tôi lạnh sống lưng.

    Và tôi hiểu:

    Thứ đáng sợ nhất trong đời… không phải tình yêu sai người, mà là tin nhầm một kẻ mang nụ cười hiền nhưng trái tim đầy độc.

  • Tôi có một cô bạn thân, chơi với nhau từ những ngày thơ ấu. Hai đứa học chung 12 năm phổ thông

    Tôi có một cô bạn thân, chơi với nhau từ những ngày thơ ấu. Hai đứa học chung 12 năm phổ thông

    Tôi có một cô bạn thân, chơi với nhau từ những ngày thơ ấu. Hai đứa học chung 12 năm phổ thông, lên đại học cũng chọn ở trọ gần nhau để có thể qua lại giúp đỡ.
    Năm tôi lấy chồng, bạn ấy vừa mới đi làm không lâu nhưng đã mừng cưới tôi 1 chỉ vàng. Bạn thổ lộ, món quà bất ngờ ấy đã được bạn tích lũy suốt thời sinh viên, từ những đồng tiền lương làm thêm ít hỏi.
    Ba năm sau, bạn cũng kết hôn. Tôi mừng lại bạn 1 chỉ vàng và còn thêm 1 chiếc lắc tay em bé thay cho lời chúc hai vợ chồng sớm sinh quý tử. Trong chuyện cưới xin chúng tôi rất hài lòng về cách cư xử của nhau.
    Sau khi kết hôn, bạn ở quê, còn tôi sống ở thành phố. Ở xa nhau, lại vướng bận gia đình, chúng tôi ít liên lạc với nhau hơn, tình bạn vì thế cũng mờ nhạt đi đôi chút.

    Có thể là hình ảnh về ‎cuống vé, tiền và ‎văn bản cho biết '‎NONOONN9-0 Y NONO ما. 10 너주ㄲ CỘNG 09000000 CỘNG CỘNG CỘNG HOA TỆT VIỆTNAM XÁHỘIC 3Z CỘNG NAM HỘI CHỦ VIỆT VIBAHỘI HOA HÒA HÒA VIỆT NGHĨA HOAXHỘICH XHỘI HÒAXAH HỘI banthânca paM. thancea aea PIIO VIETNAN VIETNANAIRLINES AIRLINES :..nin To:...... To uhtsống Kính‎'‎‎
    Dẫu vậy, khi bố tôi qua đời , bạn vẫn đến thăm viếng tận tình và ở lại an ủi tôi rất lâu. Hôm sau, bạn còn cùng tôi tiễn đưa bố đoạn đường cuối cùng. Lần ấy, bạn gửi tiền phúng viếng 2 triệu đồng.
    Gần 1 tháng trước, tôi bàng hoàng hay tin chồng bạn qua đời vì đột quỵ. Lúc này, tôi đang chăm con trong viện nên không thể về thăm viếng. Tôi tính nhờ chồng về quê một chuyến nhưng anh lại phải đi công tác. Nghĩ về ngày trước, bạn từng hết lòng với tôi trong tang bố, tôi áy náy vô cùng.
    Tôi nhờ một người bạn khác gửi tiền phúng viếng đến bạn. Người bạn ấy cùng quê và học chung với chúng tôi suốt thời phổ thông.
    Tôi chuyển khoản cho bạn đó 3 triệu đồng, nhờ bạn bỏ vào phong bì và ghi rõ “H. – bạn thân của P., kính viếng”. Người bạn ấy còn chụp lại tấm ảnh chiếc phong bì ghi dòng chữ kia kèm theo 6 tờ 500 nghìn đồng để tôi an tâm.
    Về phía mình, tôi nhắn tin chia buồn với bạn thân, trình bày hoàn cảnh của mình và mong bạn thông cảm cho sự vắng mặt này. Thế nhưng, khi công việc xong xuôi cả tuần lễ, tôi vẫn chỉ thấy bạn “đã xem” tin nhắn chứ không trả lời.
    Hơn nửa tháng trôi qua, tôi vẫn thấy dòng tin nhắn chia buồn của mình bị ngó lơ. Tôi tính, vào dịp 49 ngày chồng bạn, tôi sẽ về tận nơi thắp hương để bù đắp sự vắng mặt lúc trước.
    Bỗng một buổi tối, tôi thấy bạn đăng tấm ảnh chiếc phong bì phúng viếng lên trang cá nhân kèm theo dòng chia sẻ: “Chơi với bạn hết mình, bạn chơi lại hết hồn”. Dù tên tôi được che mờ nhưng với mấy chữ còn lại, tôi vẫn nhận ra, đó chính là chiếc phong bì tôi nhờ người bạn kia gửi giúp.
    Tôi thoáng giật mình, tính vào nhắn tin hỏi bạn thì đã thấy bạn nhắn trước. Bạn ấy hỏi tôi, tại sao đã không về thắp cho chồng bạn nén nhang mà ngay cả chiếc phong bì phúng viếng cũng không làm cho nên hồn.
    Tôi run run nhắn lại: “Thế nào là không nên hồn? Bạn nói rõ xem?”.
    Bạn ấy bảo: “Năm xưa, tôi viếng bố bạn 2 triệu đồng mà giờ chồng tôi mất, tiền viếng của bạn được phân nửa. Người ta bảo ‘tâm ở đâu thì tiền ở đó’, vậy chẳng phải tình cảm của bạn với tôi quá nghèo nàn sao?”.
    Dòng tin nhắn khiến tôi tá hỏa. Thì ra, chiếc phong bì phúng viếng của mình đã bị người bạn kia rút lõi. Tôi định ngay lập tức chụp lại dòng tin nhắn nhờ vả lúc trước và gửi tấm ảnh chiếc phong bì kèm theo 6 tờ tiền 500 nghìn đồng để chứng thực lòng mình. Thế nhưng, trong phút chốc, thâm tâm tôi mách bảo “chậm lại 1 nhịp”.
    Tôi quay sang chất vấn người bạn kia, tại sao có thể rút lõi phong bì phúng viếng. Đó là hành động dối trá và cạn tình với cả người sống lẫn người đã khuất.
    Người bạn ấy khóc lóc phân bua với tôi, con bạn bị bệnh nặng phải điều trị suốt mấy năm nay. “Túng quá làm liều”, cực chẳng đã bạn mới phải bớt lại 2 triệu tiền phúng viếng để có tiền trang trải. Người bạn đó cầu xin tôi đừng nói ra sự thật này, kẻo tiếng xấu đồn xa, bạn không còn mặt mũi nào gặp ai.
    Tôi bị đưa vào tình thế khó xử, không biết làm sao cho phải. Lời khẳng định sẽ cho bạn thân câu trả lời chính đáng vẫn còn bỏ ngỏ suốt những ngày qua.
    Nếu vạch mặt người bạn đó, liệu tôi có quá vô tâm. Còn nếu giữ kín chuyện này, tôi không biết phải ăn nói với bạn thân thế nào về chiếc phong bì phúng viếng bị rút lõi.
    Tôi nên làm sao để vẹn cả đôi đường?

  • 5 năm trước cho mẹ chồng vay 1 tỷ bà xây nhà cho em trai chồng giờ tôi cần tiền để mua chung cư thoát cảnh ở trọ hỏi lấy lại 1 tỷ thì bà tuyên bố đ::ộng tr::ời

    5 năm trước cho mẹ chồng vay 1 tỷ bà xây nhà cho em trai chồng giờ tôi cần tiền để mua chung cư thoát cảnh ở trọ hỏi lấy lại 1 tỷ thì bà tuyên bố đ::ộng tr::ời

    Căn phòng trọ rộng vỏn vẹn 25 mét vuông hầm hập như cái lò bát quái giữa trưa hè Hà Nội. Con gái tôi, bé Nhím, vừa ngủ vừa quấy khóc vì nóng, dù chiếc quạt điện đã bật hết công suất. Nhìn con nổi rôm sảy đầy người, tôi ứa nước mắt. Tôi quay sang nhìn Hùng – chồng tôi, đang ngồi đếm lại xấp tiền lẻ. Chúng tôi đã sống cảnh ở trọ chật chội này suốt 6 năm qua. Tiết kiệm từng đồng, nhịn ăn nhịn mặc, cuối cùng vợ chồng tôi cũng gom góp được thêm 800 triệu. Cộng với số tiền 1 tỷ đồng tôi cho mẹ chồng vay 5 năm trước, chúng tôi dư sức mua một căn chung cư 2 phòng ngủ khang trang, thoát khỏi cảnh “chui rúc” này.

    “Anh, mai cuối tuần, mình về quê thưa chuyện với mẹ xin lại số tiền kia nhé. Căn hộ bên Long Biên họ giục đặt cọc rồi, chậm chân là mất đấy,” tôi nói, giọng đầy hy vọng. Hùng ngập ngừng một chút rồi gật đầu: “Ừ, để mai anh nói khéo với mẹ. Chú Út giờ cũng ổn định rồi, chắc mẹ xoay sở trả được thôi“. 5 năm trước, khi đó tôi mới cưới và vừa bán mảnh đất bố mẹ đẻ cho làm của hồi môn được 1 tỷ. Dự định ban đầu là mua nhà ngay, nhưng mẹ chồng tôi – bà Dung – đã gọi điện khóc lóc thảm thiết.

    Bà bảo chú Thắng (em trai chồng) muốn lấy vợ nhưng nhà cửa ở quê dột nát quá, nhà gái chê không chịu gả. Bà nắm tay tôi, nước mắt ngắn dài: “Con thương mẹ, thương em. Con cho mẹ vay số tiền đó xây lại cái nhà cho tử tế để thằng Thắng cưới vợ. Mẹ thề, chỉ 1-2 năm là mẹ bắt nó cày cuốc trả lại cho anh chị ngay. Mẹ đứng ra bảo lãnh, con sợ gì.”

    Lúc đó tôi còn trẻ, lại nể mẹ chồng, thương chồng đứng giữa khó xử, nên tôi gật đầu đưa tiền. Tôi không lấy lãi, cũng chẳng bắt ký giấy nợ vì nghĩ “người một nhà ai lừa ai bao giờ”. Thế là căn nhà 3 tầng lầu mọc lên hoành tráng nhất xóm. Chú Thắng cưới vợ, sống sung túc trong căn nhà xây bằng tiền của tôi. Còn vợ chồng tôi vẫn bám trụ lại thành phố trong căn phòng trọ ẩm thấp.

    Sáng hôm sau, vợ chồng tôi bắt xe về quê. Nhìn ngôi nhà bề thế, sân lát gạch đỏ au, bên trong đầy đủ tiện nghi từ tivi màn hình lớn đến tủ lạnh side-by-side, lòng tôi khấp khởi mừng thầm. Nhà cao cửa rộng thế này, chắc chắn kinh tế chú thím ấy đã khấm khá. Bữa cơm trưa diễn ra vui vẻ cho đến khi tôi mở lời.

    “Mẹ ạ, chú thím ạ… Chả là đợt này vợ chồng con tìm được căn chung cư ưng ý quá. Con định xin lại mẹ và chú thím số tiền 1 tỷ con cho vay ngày xưa để đặt cọc mua nhà. Cháu Nhím lớn rồi, cần chỗ ở ổn định đi học.” Không gian đang ồn ào bỗng chốc im bặt. Tiếng đũa bát va chạm cũng ngưng hẳn. Mẹ chồng tôi đặt bát cơm xuống, nụ cười trên môi tắt ngấm. Bà liếc nhìn chú Thắng, rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm khác hẳn vẻ hiền từ lúc nãy.

    “Con định đòi tiền ngay bây giờ à?” bà hỏi, giọng lạnh tanh. “Vâng ạ, vì bên bán họ giục gấp quá…” tôi chưa kịp nói hết câu thì bà đã đập mạnh đôi đũa xuống bàn. “Chị hay nhỉ? Chị là chị dâu cả mà chị không biết thương em à? Nhà này xây lên là để thờ cúng tổ tiên, để cho em trai chị ở. Nó vừa mới cưới vợ, con còn nhỏ, công việc bập bõm, lấy đâu ra 1 tỷ mà trả ngay cho chị?”. Tôi sững sờ: “Nhưng mẹ ơi, lúc vay mẹ bảo chỉ 1-2 năm. Giờ đã 5 năm rồi. Vợ chồng con cũng phải đi thuê trọ khổ sở lắm…”

    “Khổ cái gì!” Mẹ chồng tôi quát lớn, cắt ngang lời tôi. “Anh chị ở thành phố kiếm tiền dễ như nước, thuê nhà thì đã sao? Còn thằng Thắng ở quê, xây cái nhà hết sạch tiền rồi. Giờ chị đòi thì bảo nó bán nhà đi trả chị nhé? Hay chị muốn đuổi mẹ và em ra đường?”. Chú Thắng ngồi bên cạnh, thản nhiên gắp miếng thịt gà bỏ vào miệng, buông một câu ráo hoảnh: “Chị dâu, em xây vào nhà hết rồi. Giờ em không có tiền. Khi nào có em trả, chị đừng ép người quá đáng.”

    Tôi nghẹn đắng ở cổ họng, nhìn sang chồng cầu cứu. Nhưng Hùng chỉ cúi gằm mặt, lí nhí: “Thôi em, từ từ hẵng nói, mẹ đang giận…”. Sự nhu nhược của chồng và sự trơ trẽn của gia đình chồng như giọt nước làm tràn ly. Tôi nhìn quanh căn nhà khang trang, nhìn chiếc xe SH mới cóng dựng ở góc nhà, nhìn bộ váy hàng hiệu cô em dâu đang mặc. Họ không hề nghèo, họ chỉ mặc định tiền của tôi là “nghĩa vụ” phải cho. Tôi đứng phắt dậy, hít một hơi thật sâu để không bật khóc.

    “Mẹ nói con không thương em? Thế ai thương con, thương cháu nội mẹ đang phải sống trong cái phòng trọ 40 độ hầm hập? 5 năm qua, con chưa từng đòi một đồng lãi. Nhưng con không ngờ lòng tốt của con lại bị coi là sự ngu ngốc.” Tôi mở túi xách, lấy ra một tờ giấy đã ố vàng. Đó là giấy chuyển tiền ngân hàng 5 năm trước, nội dung ghi rõ: “Cho mẹ vay xây nhà”. Và quan trọng hơn, tôi rút điện thoại ra, bật đoạn ghi âm cuộc nói chuyện 5 năm trước mà tôi đã cẩn thận lưu lại vì lời khuyên của bố đẻ tôi.

    Trong đoạn ghi âm, tiếng mẹ chồng vang lên rõ mồn một: “Mẹ thề, mẹ lấy danh dự ra đảm bảo, chỉ 1 năm là mẹ bắt thằng Thắng trả, nếu không mẹ sẽ bán mảnh đất vườn đi trả con.” Mặt mẹ chồng tôi biến sắc. Bà không ngờ cô con dâu hiền lành lại có sự đề phòng này.

    Tôi đanh thép nói tiếp: “Mảnh đất vườn bên cạnh giờ giá cũng hơn 2 tỷ. Nếu chú Thắng không có tiền mặt, con đề nghị mẹ bán mảnh đất đó đi. Hoặc là sang tên mảnh đất đó cho vợ chồng con trừ nợ. Nếu không, con sẽ nhờ pháp luật can thiệp. Giấy tờ chuyển tiền con còn giữ, tin nhắn mẹ xác nhận vay con vẫn còn. Con sống trọn tình vẹn nghĩa rồi, đừng trách con cạn tàu ráo máng.”“Mày… mày dám kiện cả mẹ chồng à? Đồ con dâu mất dạy!” Bà Hòa gào lên, định lao vào tát tôi nhưng Hùng đã kịp đứng dậy chắn ngang.

    Lần đầu tiên sau 6 năm, chồng tôi ngẩng cao đầu nói: “Mẹ! Vợ con nói đúng đấy. Nhà mình sống thế là bạc lắm. Tiền đó là mồ hôi nước mắt của cô ấy. Nếu mẹ và chú không trả, con sẽ là người đứng đơn kiện cùng vợ con.” Cả căn phòng chết lặng. Chú Thắng tái mặt, còn cô em dâu thì len lén kéo tay chồng. Tôi dứt khoát kéo chồng ra về, không ăn thêm một miếng cơm nào nữa.

    Ngay tối hôm đó, chú Thắng gọi điện, giọng đã dịu đi hẳn, xin khất trả trước 500 triệu vào tuần sau (nhờ cắm sổ đỏ vay ngân hàng), số còn lại xin trả dần trong 2 năm và trả cả lãi ngân hàng. Hóa ra, họ sợ tôi làm thật, sợ mất mặt với làng xóm và sợ dính đến pháp luật khi tôi nắm đằng chuôi. Tôi đồng ý, nhưng lòng tôi đã nguội lạnh. Tôi nhận lại được tiền, nhưng tình cảm gia đình thì đã vỡ nát hoàn toàn. Tôi dùng số tiền đó mua ngay căn chung cư mơ ước. Đêm đầu tiên ngủ trong nhà mới, nhìn con gái say giấc trong căn phòng mát lạnh, tôi biết mình đã làm đúng.

    Đàn bà, thương người thì tốt, nhưng trước hết phải thương mình và thương con mình đã. Tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát, đó mới là cách sống để không ai dám coi thường.