Cố gắng chịu khó thêm tháng nữa thôi, em nhé… Hết tháng này, mình về quê sống gần bố mẹ. Anh m-ệt lắm rồi, chỉ muốn sáng dậy thấy m-ùi khói bếp nhà mình, nghe con gọi ông bà thôi

Cố gắng chịu khó thêm tháng nữa thôi, em nhé… Hết tháng này, mình rời Hà Nội về quê sống gần bố mẹ. Anh m–ệt lắm rồi, chỉ muốn sáng dậy thấy m-ùi khói bếp nhà mình, nghe con gọi ông bà thôi…
Đêm ấy, chồng tôi nói vậy trước khi đi làm ca. Tôi cười, gật đầu:

“Ừ, về đi anh… Em cũng ch-án cảnh phòng trọ ở Hà Nội này lắm rồi.”

Anh xoa đầu con, dặn:

“Con ngoan nhé, mai ba mua kẹo.”

Cửa khép lại, tiếng xe xa dần. Tôi không ngờ, đó là lần cuối cùng tôi nghe tiếng anh nói.

Ba hôm sau — điện thoại anh tắt máy. Tôi gọi suốt, không một hồi chuông. Tin nhắn “Anh ăn chưa?” vẫn xanh lạnh trên màn hình. Tôi b-ấu v-íu vào hi vọng: chắc anh tăng ca, chắc anh quên sạc pin, chắc mai anh về.
Nhưng đêm thứ ba, gió bên ngoài r–ít lên như tiếng người gọi. Tôi chợt thấy lòng b-ất a–n lạ.

Sáng hôm nay, đang dắt con đi học, điện thoại r-ung. Giọng người đàn ông lạ r–un r–ẩy ở đầu dây:

“Chị… chị đến gầm cầu bến sông ngay đi… Có người g–ặp n–ạn… hình như là chồng chị…”

Tôi ch-eet l-ặng.
Tay r-un đến mức đánh r-ơi cả điện thoại. Con còn chưa hiểu chuyện gì, tôi chỉ kịp nói:

“Ở nhà với bác nhé… mẹ đi đón ba về.”

Tôi phóng xe như đ–iên, gió t-ạt vào mặt b-uốt rát. Khi đến nơi, người ta đã q-uây k-ín hiện trường. Tiếng c-òi h-ú, tiếng người x-ì x-ào.
Tôi g-ào lên:

“Anh ơi! Anh đâu rồi!?”

Không ai dám nhìn tôi. Chỉ có người công nhân cùng chỗ làm kh-ẽ đặt tay lên vai, mắt đ-ỏ h-oe:

“Tụi em cố lắm rồi chị ạ… Đêm qua mưa to, nước x–iết quá…”

Dưới gầm cầu, người ta kéo lên một THITHE. Chiếc áo bảo hộ quen thuộc, đôi dép nhựa anh hay đi. Tôi khuỵu xuống, ngực như bị ai bóp nghẹt.

Người công nhân run run đưa cho tôi chiếc ví ướt sũng, trong đó là tờ giấy nhàu nát dính nước:

“Anh gửi tiền về rồi nhé. Tháng sau mình về, mua mảnh đất nhỏ cạnh nhà ngoại. Con có sân chơi, em có vườn rau… anh chỉ muốn cả nhà được ở gần nhau.”

Tôi gục xuống, nước mắt hòa lẫn nước mưa.
Người ta bảo: đời có nhiều cái “gần” đến thế mà chẳng bao giờ chạm được. Anh hứa “về quê sống cùng nhau”, nhưng cuối cùng, anh chỉ về… trong một chiếc túi đen lạnh ngắt.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *